My Hero Academia | Disaster.
Trở về.
❝Người ơi, Người hỡi, cô đã đánh mất bản ngã và đang làm trò gì tại chỗ không thuộc về mình thế này?❞
❝Bộc phát đi, đừng kìm nén nữa, mau lên. Cớ gì lại từ bỏ năng lực của chính bản thân chứ?❞
Fujikawa Akeil.
Không phải từ bỏ. Câm miệng lại, ngươi chẳng biết gì cả.
Fujikawa Akeil.
Cứ luẩn quẩn trong giấc mơ của ta rồi có rõ chuyện bên ngoài đâu mà dám mở mồm.
Fujikawa Akeil.
Là anh ấy bảo sẽ cho ta nơi để trở về, động lực buông bỏ và bước tiếp.
❝Nhưng có chắc không, hắn là anh hùng còn cô chỉ đơn giản là tờ giấy nháp bị tô vẽ nguệch ngoạc rồi nằm xó trong một góc thôi.❞
❝Đeo gông. Thắp lên ngọn lửa. Trở thành vật hữu ích nào.❞
Fujikawa Akeil.
Có mơ cũng không bao giờ.
Từ khói đen mù mịt phát ra âm thanh lúc nãy, xuất hiện bàn tay vươn lên bao trùm lấy cả khuôn mặt em, nó bóp mạnh toan tước đoạt hết hơi thở nơi sống mũi. Nhưng cớ gì vì cảm giác nào đó bao trùm lấy giữ chân không cho em được cử động chống trả dù chỉ một chút.
Đến lúc tưởng chừng như ý thức sắp tàn, Akeil bật dậy trên giường.
Vuốt mạnh phần tóc mái bù xù thấm đẫm mồ hôi, em định thần lấy lại bình tĩnh trong đôi ba giây trước khi rời khỏi căn phòng.
Tiếng dép chạy nhanh va chạm với cầu thang vang lên ầm ĩ thành công thu hút sự chú ý của người đàn ông bên dưới, Aizawa vừa ló đầu ra nhìn thì bị em vồ lấy ôm chầm ngay lập tức.
Aizawa Shouta - Eraserhead.
Gì vậy? Em mà cũng có thể dậy sớm thế sao?
Thấy người kia không trả lời hắn cũng thắc mắc, cơ mà hành động sau đó đơn giản là đáp lại vòng tay của em thôi.
Akeil thỉnh thoảng sẽ mơ thấy ác mộng, hoặc là điều gì đó tương tự và nó luôn ảnh hưởng đến tâm trạng ngày mới như này. Lúc đấy thì một cái ôm hay nụ hôn trên trán là quá đủ để an ủi rồi.
Tay trái thì vẫn giữ người em trong khi tay phải cầm vá nấu ăn, Aizawa bỗng nhăn mày cốc lên trán em.
Em ôm đầu dùng ánh mắt khó hiểu hướng về hắn, sao đang thắm thiết tự nhiên đi đánh người ta vậy trời.
Aizawa Shouta - Eraserhead.
Mau đi vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, ai là người bảo muốn đi dạy mà giờ còn ở đây hả.
Fujikawa Akeil.
...Cảm ơn nhé.
Câu cuối được em thì thầm trong khuôn miệng, nhưng hắn đã nghe vừa tròn hết, không tự chủ mà nhoẻn miệng cười.
Có lẽ chẳng giống chuẩn bị rời khỏi nơi đây, dù ở bất kì đâu thì khi sánh bước bên nhau Akeil đều thấy như đang trở về nhà.
Không biết ai là tên đã làm phiền trong cơn mơ, chỉ cần trước mặt luôn có người sẵn sàng vươn tay bao bọc lấy thân thể kể cả những lỗi lầm của quá khứ em.
Comments
học ngu thích bus cu học bá
cuốn~
2022-10-21
1