Thuỵ Ninh im bặt, chôn chân tại cửa ra vào. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán anh. Anh cảm thấy thế giới quan của mình hỏng mất rồi.
Mắt thấy "vợ" vẫn không có động thái gì, hắn lại làm mình làm mẩy, khóc oa oa.
"Hức... vợ... vợ chán ghét tôi rồi..."
"Em... em muốn đi với người khác sao? Tôi... tôi bán thân cho em... hức... đừng đi..."
Thuỵ Ninh cảm thấy sợ hãi người đàn ông trước mặt. Dù ngốc đến mấy, não hỏng đến đâu thì sự "trong sáng" trong não hắn vẫn không thể biến mất.
Anh tiến lại, ngồi xuống ghế bên cạnh giường, nhìn hắn. Đầu hắn đã được băng bó lại. Nghe bác sĩ nói ngoại trừ chấn thương vùng đầu, bị gãy một tay, một chân thì hắn hoàn toàn ổn. Nhìn hắn, anh lại cảm thấy xót xa.
"Đau không?"
Hắn gật đầu, chỉ má mình nói tiếp.
"Vợ... em hôn anh... anh sẽ hết đau."
Thuỵ Ninh : "..."
...
Sau đó, Thuỵ Ninh được cha mẹ hắn nhờ vả, giúp đỡ hắn mấy ngày nằm viện. Vì hễ thấy anh rời đi, hắn lại đập đồ, khóc lóc, hệt như một đứa trẻ.
"Ninh, em với tôi tập vẽ nha."
Thuỵ Ninh tự dặn mình, hắn là trẻ con, phải chiều trẻ nhỏ. Cuối cùng, anh gật đầu.
Hắn cười tít mắt, tay chưa què cầm lấy bút chì màu, vừa lẩm bẩm vừa vẽ mấy đường lên giấy A4.
"Nay em được hai điểm, em bị mẹ đánh 3 roi, em nhắm mắt, em chu mỏ, cuối cùng em thành con..."
Thuỵ Ninh "..."
Anh thật sự bất lực với hắn mất thôi.
...
Công việc khó khăn nhất của anh chính là lau người cho hắn. Hắn không để bất cứ ai làm thay, một mực chỉ đích danh anh.
"Không! Cơ thể ngàn vàng của tôi... hức... chỉ vợ tôi được nhìn... Mấy người không thể sàm sỡ tôi..."
Vậy là, bằng một cách nào đó, anh tự nhiên trở thành bảo mẫu cho một "đứa trẻ".
Mỗi lần lau người cho hắn, anh đều khóc không ra nước mắt. Lần này cũng không ngoại lệ.
"Vợ, phải lau cả phần dưới nhé."
"Úi... vợ... nhẹ chút..."
"Á... vợ sàm sỡ tôi..."
"Con mẹ nó, anh im miệng!"
Thuỵ Ninh đen mặt quát lớn. Bị "vợ" quát, hắn nín thít, rưng rưng nước mắt. Nhưng anh không để tâm, dùng toàn bộ dũng khí để kéo khoá quần hắn.
Thuỵ Ninh sững sờ. Nó... nó vậy mà...
"Hức... vợ ơi... đều tại em... nó lên rồi..."
"Em phải... phải chịu trách nhiệm với tôi..."
"Anh... anh... tôi..."
So với hắn, Thuỵ Ninh còn hoảng loạn hơn. Dù sao, anh mới 20 tuổi, vẫn còn trẻ. Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Nghiên nhìn thấy "súng". Vì vậy anh thật sự không biết nên xử lí thế nào.
"Vợ... tôi khó chịu..."
"Cái này tôi cũng không biết giải quyết. Tôi đi gọi bác sĩ đến."
Thuỵ Ninh lắp ba lắp bắp, lập tức cất bước rời đi, nói trắng ra là đào tẩu.
Nhưng nếu dễ thế thì đời đã chẳng gọi là đời. Hắn nhanh tay, nắm chặt lấy cổ tay anh, kéo anh ngã vào lòng mình.
"Ngứa... vợ ơi... hức..."
"Cầu xin anh... tha tôi... tôi thật sự không được."
Thuỵ Ninh khóc không ra nước mắt. Nếu là mơ, xin hãy để anh tỉnh lại ngay tức khắc. Anh thật sự muốn quỳ xuống đất, lạy hắn vài cái, gọi hắn một tiếng "cụ" rồi.
"Em là vợ tôi, em phải có trách nhiệm với nó chứ." Hắn xụ mặt, chu môi, bất mãn nói. Đỉnh điểm hơn là lúc hắn nắm lấy bàn tay cô, đặt nó lên trên "khẩu súng" của mình.
Thuỵ Ninh giật mình, lập tức giựt tay lại. Má nó, nóng quá! Sao có thể nóng như vậy?
"Vợ... giúp tôi..."
Hắn sắp bị ai bức đến điên rồi. Cổ họng hắn khô khốc. Hơi thở nặng nề hơn bao giờ hết. Ánh mắt nhiễm màu dục vọng.
Thuỵ Ninh trong lúc nguy nan đột nhiên nhớ ra chiếc điện thoại yêu dấu. Chắc chắn trên đó có cách giải quyết. Thế là anh lại cắm đầu cắm cổ vào màn hình điện thoại.
Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân sắp không xong rồi. Hắn bất ngờ vươn cánh tay còn tốt của mình, ôm lấy anh vào lòng. Hơi thở nóng ấm phả vào gáy khiến anh khẽ rùng mình.
"Yên. Đừng quậy. Trẻ ngoan mới có thưởng."
"Hức... em lẹ lên đi... tôi chết mất."
Miệng vừa ăn vạ, tay vừa bắt đầu sờ loạn. Tay hắn di chuyển đến đôi gò bồng của anh. Anh giật mình, đánh tay hắn.
"Anh bình tĩnh coi!"
"Em... Em.... hức..."
"Thấy rồi."
Hai mắt anh sáng bừng, chuyên tâm đọc cách giải quyết. Một lúc sau, mặt anh đỏ bừng, nín thít.
"Ninh… Ninh ơi..."
"Anh, nhắm mắt lại."
"Không..." Hắn lắc đầu. "Em sẽ chạy mất..."
Thuỵ Ninh: "..."
Anh thật sự khóc không ra nước mắt. "Khẩu súng" của hắn đang chọc chọc vào mông anh. Nóng. Nơi đó thật sự nóng quá rồi.
"Vợ... tôi trướng..."
Thuỵ Ninh hít sâu một hơi, đứng bật dậy khỏi lòng hắn. Anh đẩy hắn nằm xuống giường, vươn tay đặt lên "khẩu súng" của hắn.
"Tôi... tôi giúp anh lần này... chỉ lần này thôi đấy..."
Anh đỏ mặt, tay bắt đầu di chuyển. Trên mạng có nói chỉ cần kích thích nơi đó bằng cách đụng chạm, khiến "nòng nọc" được thả tự do là ổn.
Anh cắn răng, nhắm tịt hai mắt, từ từ cởi quần lót của hắn ra. Tay nắm "khẩu súng" của hắn, bắt đầu chuyển động lên xuống. Nhìn anh khổ sở thế này, hắn vừa yêu lại vừa thương.
Cha mẹ hắn lấp ló ngoài cửa, theo dõi tình hình đã lâu. Bây giờ thì mới yên tâm.
"Ông, chốt cửa lại, đề phòng con dâu tôi chạy mất. Phải để thằng con nhà mình ăn sạch đó."
"Được, nghe bà tất."
Updated 28 Episodes
Comments
Phương Nguyễn
truyện này là truyện đam Mỹ hả tác giả
2023-08-20
0
Hannie_Song ❄❄💯
Xin nhận của tại hạ 1 lạy 🙏🙏
2023-05-07
0
cô nàng ngổ ngáo
dài mà hay
2023-05-01
0