[All Văn] Cậu Vợ Bé Bỏng Của Sáu Tổng Tài Đại Ác Ma
Chapter 3
Lưu Diệu Văn
Nè…anh buông ra coi, đau tôi đó *cau có*
Nghiêm Hạo Tường
Cậu không có quyền phản kháng lại tôi đâu, yên phận vẫn tốt hơn cho cậu đấy!
Lưu Diệu Văn
Chúng ta chỉ cưới theo sự sắp xếp của hôn ước, không có tình yêu thì tại sao tôi phải yên phận? Anh điên vừa thôi!
Nghiêm Hạo Tường
Cậu vừa nói gì? *ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu*
Bỗng nhiên chột dạ, cậu không biết nói thêm gì đành im lặng
Mã Gia Kỳ
Tốt nhất đừng chống đối, cậu khó sống đấy! *từ trong bước ra*
Cậu im lặng…lấy người mình thích thật sự đau đớn đến mức này? Cậu chưa nghĩ đến, cứ nghĩ là sẽ yên ổn thôi…nhưng ai đâu có ngờ
Nghiêm Hạo Tường lại tiếp tục mạnh bạo kéo cậu ra từ trong xe, hắn không quan tâm nhanh chóng lôi cậu lên lầu
Lưu Diệu Văn
Anh làm gì? Đừng đến gần tôi…*hoảng sợ*
Nghiêm Hạo Tường
Mục đích tôi cưới cậu về đây chỉ để chưng sao? Cậu ngu ngốc đến vậy à?
Lưu Diệu Văn
Tôi…tôi…anh mau dừng lại…đừng đến đây!!
Nghiêm Hạo Tường
Xem ra ngày đầu đến đây tôi phải là người đích thân dạy bảo cậu rồi…Lưu Diệu Văn, cậu chết chắc
Hắn không nhanh không chậm, tiến sát đến gần cậu, kéo cậu ôm lấy eo mình, xé toạt chiếc áo mắc tiền trên người cậu ra
Tay cậu đang bị hắn giữ chắc phía sau lưng nên không thể phản kháng, hắn từ từ nở nụ cười ranh ma, càng khiến cậu sợ nhiều hơn
Lưu Diệu Văn
Nè…anh, đừng mà
Nghiêm Hạo Tường
Cậu đúng là hư thật…nhưng không sao, Nghiêm Hạo Tường tôi đủ thông minh để làm cậu ngoan ngoãn trở lại
Hắn kéo cậu xuống giường, trườn tay lên trên, xé bỏ tất cả
[Lưu Ý: Chỉ là trí tưởng tượng của tác giả, không gán ghép lên người thật, xin cảm ơn]
Lưu Diệu Văn
Đừng…tôi xin anh *nức nở*
Nghiêm Hạo Tường
Tôi ghét nhất là khóc, NÍN NGAY *quát*
Lưu Diệu Văn
*cậu vội lau đi nước mắt, cố gắng nuốt hết xuống cổ họng*
Nghiêm Hạo Tường
Tôi điên lên thì cậu chết chắc
Không nói thêm gì…hắn mạnh bạo hành hạ cậu, cậu đau đến nước mắt cũng tuôn ra rồi! Nhưng không hó hé lên một tiếng…hắn nhếch môi…Thật cứng đầu!
Cậu tỉnh dậy, toàn thân đau nhức không thôi…bãi chiến trường vẫn còn đó…chỉ là cậu không đi được..cũng không thể dọn dẹp được
Lưu Diệu Văn
Hah~ thích? Yêu? Ừ chẳng nhận lại được gì cả..
Cậu chua xót lết thân tê dại vào phòng tắm, xoả nước và bắt đầu rửa đi những vết nhơ đau đớn này…Cậu lần đầu thích, cũng là lần đầu yêu mà sao đau đớn quá
Cậu mặc kệ căn phòng tàn tạ này, lết thân xuống dưới nhà
Lưu Diệu Văn
Quản…quản gia…
Tần Mộc (Quản gia)
Cậu chịu xuống rồi sao? *nhếch môi*
Tần Mộc (Quản gia)
Ha..tôi là người mà các cậu chủ cần “làm ấm giường” mỗi đêm
Tần Mộc (Quản gia)
Cậu có gì cần sai bảo tôi nhỉ?
Lưu Diệu Văn
À…không, không cần
Lưu Diệu Văn
*quay gót khó khăn lên lầu* [suy nghĩ: Thì ra các anh ấy cũng không như mình nghĩ]
Cậu cố gắng dọn dẹp lại căn phòng kia…từ bên ngoài có một cô người hầu lấp ló, vẻ mặt như muốn điều gì đó
Lưu Diệu Văn
Ai vậy? Vào đây đi…
Manh Manh (bé gái thương cậu nhất)
Aa..em thấy anh có vẻ khó khăn, em chỉ muốn giúp một chút đó ạ..*dễ thương*
Lưu Diệu Văn
Haha..em muốn thì có thể vào, tại sao lại lấp ló ngoài kia?
Manh Manh (bé gái thương cậu nhất)
Hmm…em sợ anh mới tới nên không cần người giúp thôi ạ!
Lưu Diệu Văn
Thôi được rồi, để anh dọn là được..em chờ anh gom xong đống này sẽ chơi cùng em
Cô bé mỉm cười nhìn cậu, cậu nhìn cô…trên thế giới còn có một cô bé hồn nhiên thế này sao?
Lưu Diệu Văn
[suy nghĩ: Mong là em sẽ không chịu bất cứ tổn thương nào..Em bé dễ thương]
Cậu dọn xong tất cả thì cùng Manh Manh xuống lầu
Tần Mộc (Quản gia)
Các cậu chủ bảo tôi giám sát cậu, tốt nhất là yên phận đi
Manh Manh (bé gái thương cậu nhất)
Anh ấy ngoan ngoãn như thế…sẽ không làm gì đâu!
Tần Mộc (Quản gia)
Mày còn dám nói? Sao chưa đi làm việc? *tức giận*
Lưu Diệu Văn
Đây là người của tôi…cô đừng mắng em ấy!!
Tần Mộc (Quản gia)
Người của cậu? Haha, Lục Gia này là của Lục Thiếu…cậu đi ngủ mà mơ đi
Lưu Diệu Văn
Dù gì em ấy cũng sẽ ở bên cạnh tôi…nên cô đừng khó dễ, tôi đi ra ngoài vườn một chút, không cần giám sát đâu!
Nói rồi cậu vớ tay lấy chiếc điện thoại nhỏ của mình trên sofa, kéo Manh Manh ra vườn hoa chơi
Lưu Diệu Văn
Em tên là gì?
Lưu Diệu Văn
Tại sao lại tìm đến anh?
Manh Manh (bé gái thương cậu nhất)
Em là Manh Manh..
Manh Manh (bé gái thương cậu nhất)
Em là do mới tới làm, với lại em không cha không mẹ, không biết gì hết…từ cô nhi viện đến đây. Thấy anh dễ thương nên muốn chơi cùng ạ!
Lưu Diệu Văn
Em không sợ Lục Thiếu sao?
Manh Manh (bé gái thương cậu nhất)
Em chưa gặp họ, nhưng không sao, họ sẽ dễ thương như anh chứ?
Lưu Diệu Văn
Không đâu! Họ rất lạnh lùng, anh cũng mong họ sẽ không làm gì em…
Manh Manh (bé gái thương cậu nhất)
Dạ..
Cô bé hồn nhiên đi lại chỗ có hoa hồng mà lựa hoa, tuỳ tiện hái một bông…
Manh Manh (bé gái thương cậu nhất)
*cười tươi*
Lưu Diệu Văn
*Lưu Diệu Văn nhanh chóng lấy điện thoại, chụp nhẹ một cái* Dễ thương…
Manh Manh (bé gái thương cậu nhất)
Anh đang làm gì đấy ạ?
Manh Manh (bé gái thương cậu nhất)
*nhìn sang*
Lưu Diệu Văn
Em xem, em thật đẹp đó! *cười*
Manh Manh (bé gái thương cậu nhất)
Ca ca..anh cũng rất xinh đẹp đó nha
Manh Manh (bé gái thương cậu nhất)
*đưa bông hồng ra* tặng anh nè
Cậu nhìn đoá hoa hồng trên tay Manh Manh, nhận lấy, khẽ mỉm cười..
Lưu Diệu Văn
[Ở bên cô bé này, rất vui]
Comments
khôn như anh quê em đầy
vịt mà đồi lm thiên nga
cá tra mà đồi lm cá đui hồng hả
2025-01-23
0
yeu trai SDFJ
t tát lệch cmm mặt=)))
2024-12-03
0
Đinh Trình Thiên ❄️🌺
Quản gia mà làm như Phu nhân . ẢO TƯỞNG MÀ !!!
2024-11-18
0