Chapter 2: Không quản được nửa người dưới thì tới bệnh viện cắt đi
Mười một giờ tối hôm qua, sau khi làm xong bài tập, Đông Lộ nhận được điện thoại của cha
Hoàng Kiến Hoa - ba nữ chính
(Say khướt) Lộ... Lộ Lộ... con có thể tới đón cha không?📱
Hoàng Kiến Hoa - ba nữ chính
Cha... hức, không có tiền, bị giữ ở đây, bọn họ không cho cha đi...📱
Đông Lộ
Cha lại ra ngoài uống rượu?📱
Hoàng Kiến Hoa - ba nữ chính
Ừm📱
Hoàng Kiến Hoa - ba nữ chính
Rượu..quán Bar📱
Đông Lộ
Cha cũng thật là, lại chạy tới loại địa phương đó!📱
Đông Lộ
Cha ở quán Bar nào?📱
Hoàng Kiến Hoa rõ ràng là say không nhẹ, ấp úng ở trong điện thoại nửa ngày, nhớ không nổi tên của quán bar, chỉ nói là ở phố Kim Hoa.
Đông Lộ
(không biểu tình cúp điện thoại, đi tới trước cửa phòng Đông Vân, gõ gõ cửa.)
Đông Vân - mẹ nữ chính
Vào đi.
Đông Vân - mẹ nữ chính
(ngồi trước máy tính, trên mặt mang kính, ngón tay đặt ở trên bàn phím liên tục gõ chữ. )
Đông Vân - mẹ nữ chính
Có việc gì sao?
Đông Lộ
Cha lại uống say ở ngoài nữa rồi.
Đông Vân - mẹ nữ chính
Cho nên?
Đông Lộ
Mẹ có thể lái xe chở con đi đón ông ấy không?
Đông Vân - mẹ nữ chính
Xin lỗi, mẹ không có thời gian.
Đông Lộ
Lỡ ông ấy chết ở bên ngoài thì sao?
Đông Vân - mẹ nữ chính
Mẹ đổi cho con người cha mới.
Đông Lộ yên lặng rời đi, trước khi đi còn đóng cửa lại, về phòng mặc áo khoác, mang điện thoại cùng ví tiền quyết định tự mình đi đón cha.
Tuy là người cha này có chút vô dụng, nhưng cô không thể thờ ơ giống như Đông Vân mà bỏ mặc ông ấy được.
Trước kia Hoàng Kiến Hoa không phải như thế, ông ấy từng là một giáo viên tiểu học
tuy là tiền lương ít tới thảm thương, nhưng bởi vì trách nhiệm cho nên vẫn vô cùng tận tâm với nghề, được người khác kính yêu.
Nhưng một tháng trước, trường học ông dạy bởi vì vấn đề cắt giảm nhân lực nên một số giáo viên trở nên thất nghiệp
Mà ông lại bất hạnh trở thành một trong số đó
Từ đó về sau ông bắt đầu sa đọa, không thèm để tâm đi tìm việc làm mới nữa
cả ngày chỉ ở nhà uống rượu cờ bạc, sống qua ngày một cách mơ mơ màng màng
bất luận là Đông Lộ có khuyên thế nào đi chăng nữa, ông cũng không biết hối cải.
So với ông thì Đông Vân quả thực chính là nữ cường nhân tài giỏi nhất
sau khi tốt nghiệp đại học liền vào làm cho một nhà máy xí nghiệp
chưa được một năm đã từ nhân viên lên làm giám đốc
lại từ giám đốc lên chức bộ trưởng rồi bây giờ trở thành cổ đông.
Quả thật là may mà có bà ấy cho nên cái nhà này mới chống đỡ được tới hiện tại.
Bình tĩnh mà xem xét thì tuy lý trí Đông Lộ vẫn hướng về Đông Vân hơn
nhưng nói về tình cảm, cô vẫn thân với Hoàng Kiến Hoa hơn một chút.
Cô cơ hồ là do một tay ông nuôi lớn
cho tới bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ hồi nhỏ ông ấy đội mũ thú nhồi bông chọc cho cô cười vui vẻ.
Mà quan hệ giữa cô và Đông Vân lại càng ngày càng xa, ở trong trí nhớ của Đông Lộ, bà ấy chưa từng ôm cô
Đông Lộ vốn cứ nghĩ là bà bận việc quá, nhưng khi đứa em trai của cô được sinh ra, Đông Lộ lại lần đầu tiên thấy được biểu tình ôn nhu ở trên mặt bà.
Sau khi em trai được một tuổi, cho dù có bận, bà cũng sẽ buông công việc xuống mà đổi tã cho nó, hát khúc hát ru nó vào giấc ngủ.
Từ ngày hôm đó, Đông Lộ liền hiểu rõ, không phải Đông Vân có tính tình lạnh nhạt, chỉ là bà không thích mình mà thôi.
Bóng đêm tối tăm, người trên đường đã thưa hơn nhiều, những cái cây trụi lủi không có lá vào ban đêm nhìn phá lệ dữ tợn
một trận gió thổi qua thổi theo chút lá khô tàn rụng trên mặt đất.
Đông Lộ
(rụt rụt cổ, đi về phía phố Kim Hoa, sau khi dùng WeChat trả tiền xe còn cố ý xem số dư trong tài khoản, còn hơn hai vạn, hẳn là đủ dùng. )
Tuy Đông Vân không quan tâm cô, nhưng bà đưa tiền cũng rất hào phóng, mỗi tháng cô đều được cho hai ngàn phí sinh hoạt
một chút cũng không giống nhưng cha mẹ khác sợ con mình tiêu tiền hoang phí.
Đường đi rất tối, đèn đường cơ hồ là chẳng có tý tác dụng nào cả
Đông Lộ
(tìm một lúc lâu mới dừng lại trước một cái bảng hiệu gắn đèn neon xa hoa lộng lẫy. )
Đông Lộ
(đẩy cửa vào, âm nhạc ở bên trong nổ đinh tai nhức óc)
phía sau cánh cửa phảng phất như là một thế giới khác
trong mắt là biển người mênh mông, ánh đèn ái muội, không khí nóng bỏng
đám phụ nữ thì trang điểm như yêu tinh, cười duyên dáng ôm lấy đám đàn ông nhảy múa.
Đông Lộ
(thấy bảo vệ ở ngoài cửa không có ý tứ muốn cản cô, liền trực tiếp đi vào.)
Cô vừa mới xuất hiện ở quán bar đã hấp dẫn không ít ánh nhìn, lớn lên cao ráo, chân dài dáng lại gầy, cực có cảm giác nhu nhược
Cô gái mặc một cái áo khoác màu hồng nhạt, quần jeans cộc lộ ra nửa mắt cá chân tinh tế trắng nõn.
Nhìn qua thì cô còn khá trẻ, trang điểm giống học sinh, nhưng biểu tình trên mặt lại không có nhiều, không có khiếp đảm, khí chất vừa lạnh vừa cao quý.
Có rất nhiều nam nhân muốn tới đây, đa số đều lớn tuổi hơn Hoàng Kiến Hoa
Đông Lộ nhìn gã đàn ông đang cầm điện thoại muốn chụp ảnh cô ở phía trước, thân thể liền cảm thấy khó chịu
không thèm phản ứng lại ông ta, bước nhanh đi về phía quầy bar.
Cô vốn nghĩ là Hoàng Kiến Hoa bị giữ ở quầy, nhưng đi một vòng cũng không nhìn thấy thân ảnh của ông.
Đông Lộ
(nhíu mày, lấy điện thoại ra ngồi xổm trong góc gọi điện thoại cho ông)
Chuông điện thoại vang lên mấy hồi vẫn không có ai nhận
Đám con gái
A a a! Thẩm Thần ra kìa!
Đám con gái
Thẩm Thần! Thẩm Thần!
Đám con gái
Tránh ra, đừng chặn đường
Không khí được châm đến nổ mạnh.
Đông Lộ bị cuốn vào trong đám người, còn chưa có phản ứng lại là chuyện gì thì trong không khí đã chậm rãi vang lên thanh âm của dương cầm, du dương linh hoạt lại kỳ ảo, đèn tụ quang ở phía trước cũng sáng lên theo, xua tan đi bóng tối vô tận.
Cô ngẩng đầu nhìn cô, một nam nhân mặc áo trắng quần đen ngồi ở trước đàn dương cầm, sống lưng thẳng tắp, cần cổ thon dài, tiếng đàn êm ái không hề ngắt quãng tràn ra từ đầu ngón tay hắn.
Hắn đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, tuy à che hơn nửa khuôn mặt nhưng khí chất cực tốt, vừa nghĩ đến là người có thể khiến cho toàn bộ hội trường sôi trào thế này, hẳn là nhan sắc cũng không quá tệ.
Hội trường không tự chủ được mà an tĩnh lại, nín thở nhìn hắn, đôi mắt không hề chớp, ngay cả suy nghĩ của Đông Lộ cũng bị ngắt quãng, động tác gọi điện thoại cũng chậm lại
Nhạc đệm êm ái, thanh âm hắn nhu hòa trầm thấp, đánh vỡ không khí an tĩnh.
Hắn hát không tệ, âm điệu sạch sẽ thuần khiết, không có những ngữ điệu hoa lệ mà lại bình đạm giản dị
giống như là một người bình thường đang kể chuyện xưa, hoàn hảo bộc lộ rõ ý cảnh vốn có của bài hát.
Đông Lộ
(lẳng lặng nghe, bực bội trong lòng tản đi không ít.)
Sau khi Thẩm Thần xuống sân khấu liền dựa vào sofa ở trong phòng nghỉ nghỉ ngơi, chân dài giao nhau, tư thái lười biếng, hắn cầm điện thoại lên xem... Tiểu trư Bội Kỳ*.
*Tiểu trư Bội Kỳ: Tên tiếng Trung của bộ phim hoạt hình nổi tiếng Peppa Pig.
Ông chủ quán Bar
Ha, Thẩm Thần, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn xem phim hoạt hình, có ấu trĩ không cơ chứ
Thẩm Thần
Ít nhất thì người lớn hơn so với anh
Ông chủ quán Bar
Anh đây từ trước tới nay không xem phim hoạt hình nhé.
Thẩm Thần
Anh không phát hiện ra là tôi đang xem bản thuần tiếng Anh sao?
Thẩm Thần
Anh xem, ngay cả phim hoạt hình anh cũng xem không hiểu.
Ông chủ quán Bar
…[Thực sự là không có phụ đề]
Nam sinh
4: Ông chủ, không hay rồi, có người tới gây chuyện, một hai phải gặp được Thần ca!
Ông chủ quán Bar
Sao lại thế?
Nam sinh
4: Hẳn là đám người Tam Tháp lại tìm tới, nói là muốn phế Thần ca.
Tam Tháp là quán bar đối diện, hai nhà là đối thủ cạnh tranh, vốn dĩ thế lực ngang nhau, nhưng từ sau khi bọn Thầm Thần tới đây thì quán bar này lại ăn nên làm ra hơn, tất cả khách hàng của đối phương đều chạy về phía họ, chênh lệch càng ngày càng lớn, đối phương kinh doanh cực kì ảm đạm, sau đó liền ghen ghét Thẩm Thần, nhiều lần tìm tới gây sự.
Thẩm Thần
(nghe xong liền buông điện thoại, như không có việc gì mà đứng lên. )
Ông chủ quán Bar
Cậu muốn làm gì
Thẩm Thần
Mấy đứa con trai tới tìm ba ba, nào có đạo lý không gặp được chứ?
Ông chủ quán Bar
Không được.
Ông chủ quán Bar
Cậu không được đi
Thẩm Thần
Anh không tin tôi?
Ông chủ quán Bar
Không phải, tôi sợ cậu lại giống như lần trước, cố ý giả vờ bị thương xin nghỉ bệnh!
Ông chủ quán Bar
Hơn nữa cậu vừa mới nghỉ mấy ngày rồi! Con người này của cậu thật quá vô sỉ, không biết xấu hổ mà!
Ông chủ quán Bar
Tóm lại cậu cứ ở đây cho tôi, ai gọi cũng đừng có ra, tôi dẫn người đi ứng phó.
Thẩm Thần
Vậy màn diễn tiếp theo thì phải làm sao?
Thẩm Thần
Vậy tôi có thể về nhà không?
Ông chủ quán Bar
Khôngg thể
Ông chủ quán Bar
Giờ tan tầm còn chưa tới đâu
Sau một loạt cuộc điện thoại liên tiếp không ngừng của Đông Lộ, rốt cuộc thì bên phía Hoàng Kiến Hoa cũng tiếp thông
Đông Lộ
Cha rốt cuộc đang ở đâu?📱
Hoàng Kiến Hoa - ba nữ chính
Ở ghế lô nha📱
Hoàng Kiến Hoa - ba nữ chính
Để cha nghĩ lại, hình như là 201.📱
Đông Lộ cúp điện thoại đi tìm ghế lô, lúc đi lên được đến lầu hai, phát hiện cửa phòng 201 còn treo tấm thẻ phòng nghỉ.
Hẳn là căn phòng này đi...
Sau khi Đông Lộ xác nhận xong mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong là một mảnh đen nhánh, giống như không có người ở
Cô nghi hoặc đi vào, tay sờ lên vách tường, lúc tìm thấy cái chốt mở đèn thì đột nhiên một cỗ lực lượng rất lớn từ bên trái túm lấy cô
Đông Lộ lảo đảo một cái, người còn chưa có phản ứng lại thì sau lưng đã đau xót
có người đem cô ấn lên tường, đồng thời miệng còn bị che lại, toàn thân trên dưới đều không thể động đậy.
Đồng tử cô co lại, cảm giác sợ hãi đánh úp khiến cô không ngừng giãy giụa.
Khi nói chuyện, Thẩm Thần đã buông tay ra, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, hắn có chút hoài nghi hai mắt mình
ban nãy hắn nằm ở trên sofa nghịch điện thoại, nghe được tiếng bước chân thì tưởng người của Tam Tháp
không chút suy nghĩ liền ra tay chế trụ đối phương, vốn định đập cho chúng hôn mê nhưng không nghĩ tới người đến lại là một cô gái nhỏ.
Con ngươi của cô đen nhánh, môi ánh lên sắc hồng, gương mặt trái xoan tinh xảo chỉ lớn bằng lòng bàn tay người lớn
mái tóc đen nhánh mượt mà rũ ở bên người, làm nổi lên da thịt trắng nõn như ngà voi, trông còn rất xinh đẹp.
Thẩm Thần
Ban nãy chỉ là hiểu lầm thôi, tôi còn tưởng cậu là..
Thẩm Thần
Cậu biết tôi sao?
Thẩm Thần
Cậu là fans của tôi
Nương theo ánh sáng ngoài cửa, Đông Lộ rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dáng của hắn, trên đầu vẫn đội cái mũ màu đen kia, dưới vành nón là một đôi mắt thâm sâu khó lường, hẹp dài lại câu người, con ngươi thâm thúy màu hổ phách lúc này lại hàm chứa ý cười hài hước.
Ngũ quan của hắn tinh xảo lại nhu hòa, làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, đường cong ở cằm rất rõ, diện mạo nhìn qua rất vô hại. Khi cười rộ lên, khóe mắt hơi cong, vô hình chung lại có thể câu dẫn người khác.
So với trong tưởng tượng của cô thì trẻ hơn, không lớn hơn nhiều so với cô.
Thẩm Thần
Mới vừa gặp đã nhận tôi là ba ba rồi sao? Có phải quá nhanh rồi không?
Người này so với cha cô còn không biết xấu hổ hơn.
Đông Lộ
(Thấy Hoàng Kiến Hoa không ở đây liền muốn rời đi) Tùy cậu, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, không hẹn gặp lại.
Cô vừa mới đi tới cửa, liền nghe thấy bên phía cầu thang truyền tới tiếng bước chân hỗn độn, con chưa có ngó qua xem thì phía xong đã có một bàn tay vươn ra kéo cô về.
Thẩm Thần
Suỵt, đừng lên tiếng.
Đông Lộ an tĩnh chớp mắt một cái, nghe thấy bên ngoài có tiếng hùng hùng hổ hổ của nam nhân...
Côn đồ
1: Tên Vương Bát Đản họ Thẩm kia rốt cuộc trốn ở đâu? Chúng mày mau lục soát hết cho tao!
Côn đồ
2: Ban nãy không phải ông chủ quán này bảo hắn không có ở đây sao?
Côn đồ
1: Hắn nói thì mày tin à? Ngu thế! Mày, mày nữa, qua phòng bên kia lục soát, những phòng còn lại để tao!
Nghĩ cũng không cần nghĩ, Vương Bát Đản họ Thẩm khẳng định là cái tên đằng sau cô rồi.
Đông Lộ cũng không muốn gây chuyện, đành phải an tĩnh theo Vương Bản Đản họ Thẩm, nghe được tiếng bước chân của bọn họ càng ngày càng gần, ngực liền lập tức căng thẳng lên.
Trái ngược với cô, Thẩm Thần lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn không có nửa điểm hoảng loạn, nhìn cô gái nhỏ rõ ràng đang sợ hãi lại còn ra vẻ trấn định, trong mắt liền hiện lên ý cười.
Nếu chỉ có một mình hắn thì rất dễ dàng ẩn thân, nhưng có cô ở đây, tuy có chút phiền nhưng cũng không hẳn là không có cách.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, thậm chí Đông Lộ còn có thể nhìn thấy bóng dáng bọn họ chiếu xuống mặt đất, đang khẩn trương thì Thẩm Thần bỗng nhiên động, hắn lại ấn cô lên tường một lần nữa, cúi đầu, môi hạ xuống, nhẹ nhàng hôn lên cằm cô.
Đông Lộ bỗng trợn to mắt, máu nóng toàn thân xông lên đỉnh đầu, cảm thấy nghẹn muốn chết
nhưng những người đàn ông kia vừa lúc vào nhìn thấy cảnh này, đối phương rõ ràng là đang sửng sốt.
Côn đồ
3: Đệt mợ, có người trốn ở chỗ này yêu đương vụng trộm!!
Côn đồ
4: Được rồi, đi mau, người ta còn phải làm chính sự.
Tuy Thẩm Thần chỉ hộ ở trên cằm Đông Lộ, nhưng bởi vì vấn đề góc độ nên ở trong mắt người khác nhìn giống như người yêu thắm thiết
hơn nữa ánh sáng lại tối, Thẩm Thần lại bị Đông Lộ chắn nửa mặt, không bị nhận ra cũng là điều dễ hiểu.
Đông Lộ
(Đẩy hắn ra, che miệng lại, lạnh lùng) Không quản được nửa người dưới thì tới bệnh viện cắt đi
Thẩm Thần vốn tưởng sẽ bị mắng là lưu manh, biến thái gì gì đó, không nghĩ tới cô sẽ nói một câu như vậy
Thẩm Thần
(Xì cười) Sao cậu có thể đáng yêu như vậy chứ?
Đông Lộ rất bực mình, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, cái gì cũng chưa nói, liền xoay người
cô biết thực lực giữa nam và nữ bẩm sinh đã có sự chênh lệch rất lớn, ngay cả chị em nhà cô
trước kia cô còn có thể nhấc nó lên đánh, hiện tại đánh nó còn phải phí sức một phen.
Cho nên tuy Thẩm Thần lớn lên trông có chút yếu đuối, nhưng tốt xấu gì cũng là con trai, cô không cảm thấy mình có thể đánh lại hắn chút nào cả.
Mũ trên đỉnh đầu đột nhiên đội ở trên đầu cô
Thẩm Thần
Bạn học nhỏ, lần sau đừng đến loại địa phương này, rất nguy hiểm.
Thân hình Đông Lộ dừng lại một chút, đến đầu cũng không quay lại liền rời đi, lúc đi ngang quá quầy bar, liền tiện tay tháo mũ xuống.
Đông Lộ
(Gọi cho Hoàng Kiến Hoa)
Hoàng Kiến Hoa - ba nữ chính
Alo, Lộ Lộ?📱
Đông Lộ
Hoàng Kiến Hoa, rốt cuộc cha đang ở đâu?📱
Hoàng Kiến Hoa - ba nữ chính
201 nha, cha vẫn luôn ở nơi này mà, chưa từng rời đi.📱
Đông Lộ
Lừa ai vậy? Con mới đi tìm cha xong, căn bản không thấy!📱
Còn đụng phải biến thái nữa
Hoàng Kiến Hoa - ba nữ chính
Cha rõ ràng vẫn đang ở...📱
Hoàng Kiến Hoa - ba nữ chính
Khoan đã, con ở quán Bar nào?📱
Hoàng Kiến Hoa - ba nữ chính
Cha ở quán đối diện Di Độ, Tam Tháp.📱
Hoàng Kiến Hoa - ba nữ chính
Gần đây Di Độ mời được một nghệ sĩ hát rong, làm ăn vô cùng thuận lợi, ngay cả giá rượu cũng tăng lên, cha có ngu đâu mà tới đó.📱
Đông Lộ
Cha còn biết tính toán nhỉ?📱
Hoàng Kiến Hoa - ba nữ chính
Vẫn còn tốt, phải tính tới tiền của con gái nữa mà.📱
Đông Lộ
Con thật sự là phải cảm ơn cha rồi! (Nghiến răng nghiến lợi)📱
Đông Lộ
(Cúp máy, do dự một hồi liền quay về quán Bar lấy mũ)
Cô đội ở trên đầu, đem khuôn mặt xinh đẹp che tới gắt gao.
Tác giả
Nhưng mà tới 3000 chữ lận, mọi người đừng chê tui lười nha
Tác giả
Viết một chap cả tiếng đoá
Comments