Tình Yêu Được Ban Tặng Của Thiên Sứ (Countryhumans)
chap 2
đi được hơn nửa ngày trời cuối cùng chàng cũng đến nơi em cần đến
đúng là nơi này khá hơn so với nơi ban đầu chàng hạ phàm nhưng vẫn không thể nói là tạm ổn so với chốn người sinh sống
em đưa mắt nhìn người người trước mắt, chẳng có mấy ai trông có sức sống, chẳng có mấy người được có tý sức lực
em đi qua trốn người đang qua lại mà không khỏi thương sót
em bèn tìm quán nước bên vệ đường nghỉ chân tiện thể nghe từ chủ quán chàng hay được
ngôi làng này từ xưa ở đây trước vốn là nơi nhộn nhịp, tấp nập người qua lại, đường xá lúc nào đông vui nhưng chỉ vài năm lại gần đây xảy ra dịch bệnh, khiến cho nhà nhà người người đều không qua khỏi
trong cái nơi mà họ đang ở không có lấy một người thầy lang, nếu muốn tìm thầy lang thì phải lên tận kinh thành, mà từ đây tới kinh thành chí ít thì đi cũng tốn mất tận 3 ngày 3 đêm mới tới nơi, nên chủ yếu người dân nơi đây hay tìm dược liệu trong rừng mang về để làm thuốc
mới chỉ đầu năm nay lại xảy ra nạn đói
mùa màng thất bát, dân chúng lâm vào cảnh khốn cùng, đã nghèo lại càng nghèo thậm chí là chẳng còn gì
không còn cái ăn dân trong làng cứ chết dần chết mòn vì đói, đa số những người trẻ đều đã đi về nơi khác để sinh sống nên chẳng còn ai ngoài những người còn lưu luyến chốn này không nỡ rời xa và những người bị nhiễm bệnh đang chờ chết
em không nói gì, chăm chú nghe những gì từ chủ quán nói
em cầm chén trà lên nhâm nhi từng chút một rồi nói
không khỏi tò mò, chủ quán liền hỏi em
"phải chăng vị tiên sinh nay ngang chỗ này là vì muốn đến kinh thành để lập nghiệp sao?"
Việt Nam
à...*đặt tách trà xuống*
Việt Nam
để cho chủ quán chê cười tại hạ rồi
Việt Nam
tại hạ từ xa tới mới chỉ đi ngang đây, vẫn chưa biết đường đi cũng như dự tính làm gì
Việt Nam
tại hạ chỉ có thể kiếm sống từ nghề y với đôi bàn tay này thôi
"nơi này sắp thành bãi đất hoang không ai thèm mang tới nữa rồi, ta khuyên vị tiên sinh này hãy lên kinh thành đi"- chủ quán nói
em nhìn vào đôi mắt của chủ quán đang trùng xuống thể hiện rõ sự buồn rầu, bất lực đến cùng cực chắc hẳn chủ quán cũng là một trong số người còn chút lưu luyến chốn này
thấy vậy em cất tiếng hỏi
Việt Nam
cho hỏi liệu tại hạ liệu có thể giúp gì cho chủ quán?
"ý cậu..!?"- chủ quán bất ngờ nói
Việt Nam
không dấu gì chủ quán
Việt Nam
tại hạ làm nghề y bấy lâu, từ xưa tới nay cứu người là việc nên làm của người lành nghề y như ta
"vì sao cậu lại nhận ra tôi có người nhà đang mắc bệnh không qua khỏi!?"- chủ quán hỏi
Việt Nam
thứ lỗi cho tại hạ
Việt Nam
tại hạ nhìn chủ quán cũng có thể đoán ra được đôi phần
Việt Nam
chỉ có điều suy đoán này của ta có đúng hay không!?
"căn bệnh này không thể chữa, mặc dù chúng ta đã cố hết sức kể cả không ngại đường xá xa xôi để tìm thầy lang mà cũng không chữa đc, liệu cậu có thể chữa chăng?"- chủ quán thở dài ngao ngán
Việt Nam
theo tại hạ bệnh đều có thể chữa khỏi, chỉ cần có sự kiên nhẫn và học hỏi không ngừng
Việt Nam
may ra còn cứu vãn được
"vậy cậu có thể cứu đứa con trai này của tôi được chứ!?"- chủ quán nắm chặt lấy tay chàng ôm lấy tia hi vọng trước mắt, rơm rơm nước mắt tha thiết cầu khẩn chàng
Việt Nam
chủ quán chớ có như vậy*bất ngờ*
Việt Nam
tại hạ có cách của tại hạ
Việt Nam
chủ quán không cần quá lo, tại hạ sẽ chữa khỏi bệnh cho con trai của ông
Việt Nam
phiền chủ quán hãy buông lấy tay của tại hạ được không
em khó sử nhìn tay của chủ quán đang nắm chặt lấy tay mình không buông
"thất lễ quá, thành thật xin lỗi cậu"- chủ quán thu tay về rè dặn nói
Việt Nam
phiền chủ quán, có thể dẫn tại hạ tới gặp bệnh nhân?
"được, được chứ, tôi sẽ dẫn đường cho cậu"- chủ quán hưng phấn nói
đến nơi, chủ quán dẫn em tới một căn phòng nhỏ có chàng trai đang nằm bất động trên giường bệnh
em liền tiến tới cẩn thận bắt mạch cho chàng trai rồi chuẩn đoán
Việt Nam
căn bệnh này tại hạ có thể chữa khỏi
"xin vị tiên sinh cứ nói, tôi chỉ còn mỗi đứa con trai duy nhất này, xin tiên sinh hãy cứu lấy nó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để báo đáp ân nhân"- chủ quán gấp gáp nói vừa quỳ xuống vừa khấu đầu cầu khẩn
em quay lại đỡ lấy chủ quán rồi nói
Việt Nam
hãy đứng lên, chớ có làm vậy*đỡ chủ quán dậy*
Việt Nam
thứ tôi mang trong tay nải chỉ có một số loại thuốc không có nhiều
Việt Nam
hiện còn thiếu vài thứ
Việt Nam
xin hỏi không biết xung quanh đây có thảo dược cần tìm không?
"có! có! chỉ cần cậu nói tôi sẽ đi lấy"- chủ quán gấp gáp nói
nói xong thứ em cần tìm chủ quán liền ra ngoài đi hái thuốc để em ở lại chờ đợi
sau khi chàng sắc thuốc và nấu lên cho chàng trai đang bị bệnh uống
Việt Nam
bệnh nhân chỉ cần uống thuốc đúng giờ
Việt Nam
sau 3 ngày sẽ khỏi hẳn
"đa tạ ân nhân đã cứu mạng con trai tôi"- chủ quán liên tục khấu đầu cảm tạ
Việt Nam
chủ quán, xin ông đừng kích động quá*đỡ chủ quán dậy*
"ân nhân nhà tôi chẳng có gì đáng giá để biếu cậu, đây là toàn bộ số tiền tôi có mong ân nhân nhận cho"- chủ quán lấy toàn bộ số tiền cho chàng
Việt Nam
thứ cho tại hạ không thể nhận số tiền này
Việt Nam
tại hạ chỉ có một cầu khẩn đó là được ở lại ngôi làng này để chữa bệnh cho mọi người
Việt Nam
chỉ là hiện giờ chưa có chỗ để nghỉ chân...
"việc này tôi sẽ giúp ân nhân, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cậu, chỉ cần cậu hài lòng việc gì tôi cũng hết lòng đáp ứng"- chủ quán mở lời
Việt Nam
vậy thì tốt quá, đa tạ chủ quán*cúi đầu*
chúc các bạn có một ngày vui vẻ
Comments
Socialist Republic of Vietnam
r r tới công chiện r đoá
2025-02-03
0
(。uωu)♪Orochi.。o○
sao lúc chàng lúc em v=V
2024-11-15
1
Pha teeeeeeeeee=)
nạn đói năm 19-à mà thôi =)
2024-07-26
1