Captain Tsubasa: Song Sinh Hoàn Hảo
[Chương 2]
Sau khi ra khỏi cabin, cậu đi lại phía sau tàu
Ozora Tsugita
Mình đoán họ đang cười rất thích thú ở trong đó.
Có một thứ tròn tròn lăn về phía cậu
Ozora Tsugita
/Cười/ Chào buổi sáng, bạn của tôi.
Ozora Tsugita
/Dùng chân tâng nó lên/
Ozora Tsugita
Đi thôi, chúng ta đi chơi nào. /Cười vui vẻ/
Tiếng còi xe ing ỏi khắp các ngã phố Hà Nội
À phải rồi, huyền thoại hồi sinh sau 10 năm vắng bóng của nền bóng đá Việt Nam
Cái không khí nổ tung cả phố phường trên khắp cả nước
Chung kết u23 Châu Á, diễn ra dưới cái lạnh buốt da thịt ở Thường Châu.
Nhưng lại khiến bao người vỡ òa trong hạnh phúc
Dừng lại ở vị trí Á Quân, họ mở ra cho bóng đá Việt Nam một hình thái mới
Hình thái của sự khởi sinh.
Tuy vậy, có lẽ lại chẳng ai đi nhớ thế hệ trước. Thế hệ bóng đá già nua mang theo ước mơ vươn ra thế giới hòa vào lòng đất
Chôn vùi thân chẳng người biết đến. Đến khi tổ quốc vinh quang, lại chẳng còn sức để reo hò.
NVP
Nhân viên bệnh viện: Nhanh lên, nhanh lên, sắp sút rồi kìa!
NVP
Nhân viên bệnh viện: Mau lên, vào chỗ đi!!!
Bác sĩ
"Thật là... gì thì gì cũng phải để ý bệnh nhân chứ."
Bác sĩ
Mà thiệt mình cũng muốn xem, tiếc là đang làm nhiệm vụ.
Người bác sĩ rút từ túi áo Blouse một cuốn sổ. Hồ sơ bệnh án
Bác sĩ
Hửm? Một cựu cầu thủ!???
Người bác sĩ vừa xem xét hồ sơ vừa đi lên khu vực tầng 5. Phòng bệnh của người cầu thủ kia, khoa ung thư.
Bác sĩ
Chào cô. Tôi muốn hỏi bệnh nhân phòng 251 có ở đây không?
NVP
Y tá: Vâng, tôi mới vừa tiêm thuốc cho ông ấy xong. Hiện đang xem trận bóng của u23
Bác sĩ
Hửm? Được rồi, cám ơn cô. Cô có thể đi làm việc rồi.
NVP
Y tá: Vâng, gặp ngài sau. Tôi xin phép.
Sau khi người y tá trẻ rời đi, vị bác sĩ ấy bước vào phong bệnh 251.
Trái với suy nghĩ sẽ nhìn thấy một người bệnh với vẻ mặt mệt mỏi vì sự dằn vặt bởi căn bệnh ung thư vốn đã quá thời gian an toàn và đang biến chứng.
Người bác sĩ ấy ngạc nhiên khi nhìn thấy một người đàn ông trông khá đứng tuổi, nằm trên giường bệnh, tay tiêm truyền nước, gương mặt hào sảng nhìn về phía màn hình.
Bác sĩ
/Đóng cửa, bước vào/
Bác sĩ
Bác đang coi bóng đá sao?
Bác sĩ
Vừa mới tiêm thuốc đáng ra phải nghỉ ngơi chứ?
Người đàn ông nhìn vị bác sĩ vừa đi vào, nói
Nguyễn Trường Hân
Lũ trẻ đang vui mà, người trước như tôi phải thấy chúng làm được gì chứ.
Nguyễn Trường Hân
/ho/ khụ...khụ
Bác sĩ
/lại gần giường/ Bác vẫn là nên nghĩ ngơi đi ạ.
Nguyễn Trường Hân
Không, gần hết trận rồi không phải sao?
Nguyễn Trường Hân
/thở dài/ Nếu thật sự không phải vì căn bệnh quái ác nầy thì tôi đã có thể cùng đi với chúng rồi.
Bác sĩ
Theo cháu biết bác là cựu cầu thủ?
Ông ngậm ngùi nhìn vị bác sĩ
Nguyễn Trường Hân
Cách đây chục năm, tôi đã từng chơi cho tuyển quốc gia...
Nguyễn Trường Hân
Ha nhưng có lẽ chẳng ai nhớ đến đâu. Ai lại đi nhớ đến một thời tồi tệ nhất của bóng đá Việt Nam chứ.
Bác sĩ
Bác không nên nghĩ thế.
Bác sĩ
Nếu thật sự không có thế hệ cầu thủ như các bác thì bóng đá có lẽ đã tàn lụi tại đây lâu rồi.
Bác sĩ
Là những người giữ lửa, truyền lại đam mê như các bác phải tự hào bởi những gì mình làm mới đúng chứ.
Nguyễn Trường Hân
Nhìn xem
Ông cùng vị bác sĩ nhìn vào màn hình.
BLV trận đấu đang bình luận một các sôi nổi.
Thấp thoáng trên màn ảnh, những con người nhỏ bé khoác lên mình lá cờ đỏ rực cháy như muốn đập tan đi bầu không khí rét buốt.
Nguyễn Trường Hân
Cậu trai đó rất nổi bật, Nguyễn Quang Hải.
Nguyễn Trường Hân
Sắp sút rồi.
Hai bác cháu cùng ở đó nhìn vào màn hình.
Họ nói chuyện rất vui vẻ...
Đương nhiên đều vỡ òa lên khi quả bóng kia tung thủng lưới.
Những kẻ kế thừa ý chí ròng rã suốt 10 năm.
10 năm... không nhiều, không ít
Nhưng chừng ấy cũng đủ để một đứa trẻ lớn lên và tiếp nối bước cha anh.
Nửa đêm_ Bệnh viện Bạch Mai
Nguyễn Trường Hân
Các cháu làm rất tốt.
Nguyễn Trường Hân
Chỉ tiếc rằng ta không thể tới đó chào mừng các cháu về.
Nguyễn Trường Hân
Hãy vươn xa hơn, đưa Việt Nam 1 lần nữa rực sáng.
Ông nhìn ra cửa sổ phòng bệnh.
Những lá cờ được người dân chung cư bên cạnh treo ngoài ban công.
Ông đưa tay như muốn ôm trọn lấy, nâng niu.
Nguyễn Trường Hân
/cảm thán/ Thật đẹp biết bao...
Một trận đấu tuyệt vời, như một món quà dành tặng người đàn ông ấy.
Ông đã ra đi ngay hôm đó... vào hôm thấy được tổ quốc vinh quang trong màu đỏ rực trời.
Ánh sao khuya như xoa dịu người trong mộng.
Như tiễn đưa qua sông một kiếp người
Nếu thật sự luân hồi có tồn tại... ông vẫn nguyện làm bạn bóng tròn xoay
Chạy tung tăng trên sân cỏ... không bệnh tật, không hối hận.
Với ước mơ khoác áo chơi trên sân đấu chuyên nghiệp
Nếu có thể... hãy cho ông được một lần nữa... một lần nữa...
Sau này ai kể chuyện Thường Châu
Dù trăm năm sau, tóc bạc đầu
Mãi mãi không quên thời oanh liệt
Muôn người kính phục mãi về sau.
...
Nguyện cầu được chấp thuận.
...
Cơ thể không bệnh tật.
...
Tái sinh nơi hòa bình.
...
Một gia đình hạnh phúc.
...
Và một tình yêu bóng đá mãnh liệt.
...
Tiến hành tiếp nhận linh hồn cá thể [Nguyễn Trường Hân]
...
"Hãy sống thật hạnh phúc "
Comments
𝙷𝚒𝚢𝚘𝙿𝚒𝚢𝚘★
Lêu lêu đồ tác xai trính tã
2023-08-17
2
Anh Thu
ủa???
2023-03-10
6