[Ngoại Truyện] Thương Lan Quyết.
Nguyệt Tôn ngài trở lại rồi.
Trường Hành.
Hôm nay ta mở tiệc là muốn lập công cho Thần nữ Tức Sơn cũng là nương tử của ta Hoa Lan Nhỏ.
Trường Hành.
Nàng ấy đã cứu vớt chúng sinh thiên hạ, giết Thái Tuế lập công lớn.
Hoa Lan Nhỏ.
Ta mệt rồi, ta về nghĩ ngơi trước/Bỏ đi/.
Kết Lê.
Sao lại bỏ đi như thế chứ?
Hoa Lan Nhỏ.
Ta không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy Trường Hành Tiên Quân thì ta lại không có cảm giác gì cả.
Hoa Lan Nhỏ.
Nhưng khi cầm vào mặt trăng này thì ta có cảm giác rất quen thuộc.
Kết Lê.
Thì đúng rồi cô và Nguyệt Tôn Đông Phương Thanh Thương là một cặp mà/Lầm bầm/.
Kết Lê.
Vốn mặt trăng trên tay cô là Nguyệt Tôn Đông Phương Thanh Thương hóa thành mà/Lầm bầm/.
Từ nãy đến giờ nàng cứ chăm chú nhìn từng hành dộng của Kết Lê, Kết Lê thì chả biết gì mà vẫn lầm bầm.
Hoa Lan Nhỏ.
Cô đáng suy nghĩ gì mà đơ ra thế?
Kết Lê.
A...không có gì...ta mệt rồi, ta đi trước đây/Biến mất/.
Hoa Lan Nhỏ.
"Rốt cuộc cô đang dấu ta chuyện gì chứ?"
Hoa Lan Nhỏ.
"Rốt cuộc mặt trăng này là sao?''
Hoa Lan Nhỏ.
"Ta chắc chắn cô biết rất rõ về chuyện này".
Kết Lê.
Hoa Lan Nhỏ cô bị thương rồi để ta xem giúp cô/Vội xem tay nàng/.
Hoa Lan Nhỏ.
Ta không sao/Rút tay lại/.
Khi nàng rút tay lại thì vô tình làm rơi mặt trăng nên nàng cúi xuống nhặt.
Hoa Lan Nhỏ.
"Tại sao bí mật của ngươi suốt 500 nghìn năm qua ta vẫn không lí giải được?"
Lúc nàng nhặt mặt trăng lên thì vô tình máu của nàng chạm phải mặt trăng thế là mặt trăng phát sáng dần dần lộ ra một thân ảnh của một nam nhân.
Hoa Lan Nhỏ.
/Nhìn chàng/.
Đông Phương Thanh Thương.
/Nhìn nàng/ Là nàng sao?
Đông Phương Thanh Thương.
/Vội ôm lấy nàng/.
Kết Lê.
Nguyệt Tôn/Bất ngờ/.
Hoa Lan Nhỏ.
Như vậy là sao?
Comments