Chương 14

" Yên nào, để phụ hoàng xem."

" A...aa...a"

Minh Hạo nắm lấy bàn tay đang quơ quào của Ân Ly, hắn một tay lại sờ trên gương mặt y: " Không còn nóng nữa, ngươi thật là biết làm phụ hoàng lo lắng."

" Lần sau còn dám bệnh phụ hoàng sẽ phạt ngươi có biết không?"

" Ư...aa" Ân Ly khó chịu, rõ ràng có thể hiểu hắn đang nói gì cũng không thể trả lời. Thật không hiểu sao cổ họng mình vẫn chưa thể phát ra được âm thanh rõ nét. Cho dù thật sự không thể nói rằng mình nhận ra hắn, Ân Ly cũng muốn được cùng hắn nói chuyện, y nắm lọn tóc trước ngực Minh Hạo mà kéo: " Da.. da da!"

" Ân nhi, sao vậy?"

" Da da"

" Ngươi học nói chuyện sao?"

" Ư..."

Mịnh Hạo cười hôn lên trán Ân Ly, hắn lại ôm tiểu hoàng tử nằm xuống giường rồi để y nằm trên ngực mình: " Chờ ngươi lớn cũng thật lâu, thật mong đến lúc có thể nghe ngươi gọi hai tiếng, Phụ Hoàng."

" Ư..." Hắn muốn nghe vậy sao? " Vậy ta sẽ dùng những lời đầu tiên có thể phát âm để gọi " Phụ hoàng " này. " Tuy nói nghe thật đơn giản, nhưng giữa hai người họ thật sự có thể tiếp nhận mối quan hệ phụ tử này khi tình cảm với đối phương lại hoàn toàn khác.

" Mười lăm tuổi?"

Đang suy nghĩ vẫn vơ thì lại nghe mấy tiếng có vẻ nặng nề của Minh Hạo " Người lý nào vẫn còn lo nghĩ vì lời nói của lão đạo nhân kia?"

" Ân nhi..."

" Ư a...a..."

" Không cần biết cái gì là mạng kiếp, ta nhất định có thể bảo vệ được ngươi."

"..."

" Nếu đã dám chống lại quy luật nhân sinh để mang ngươi trở về, ta cũng có thể phản cả thiên địa này để giữ ngươi lại bên mình. Cho dù là ai cũng đừng nghĩ có thể mang ngươi rời khỏi ta."

" Ùm." Nghe những lời này cũng cảm thấy thật lạ, không nghĩ đến đây còn là một lục hoàng tử từng lúc nào cũng lớn tiếng với mình. Nếu ngày trước người cũng đối với ta như vậy... Không, trước kia người luôn tránh né và không dám nhìn nhận sự thật lại chính là ta. Nếu ta dám đối mặt với tình cảm của người, nếu ta dám thừa nhận cảm giác của chính mình... có lẽ sẽ không khiến người phải chờ đợi hết mười năm. Đối với ta chỉ là một cái chớp mắt qua đi thật nhanh, với người lại là những năm tháng níu kéo một chút hy vọng hư ảo không biết thật giả để chờ đợi. Vừa nghĩ y vừa tự hỏi một ngày Minh Hạo biết được mình vẫn còn nhớ về một người tên Huyền Kỳ kia, hắn sẽ vui hay buồn đây?

" Hoàng thượng."

Nghe tiếng Tôn công công bên ngoài Minh Hạo ôm theo Ân Ly ngồi dậy, hắn trầm giọng: " Chuyện gì?"

" Bẩm hoàng thượng, Lâm phi nương nương và đại hoàng tử đã đến."

" Cho họ vào đi."

" Nô tài tuân lệnh."

Chỉ một lát sau Lâm Ninh và Minh Luân dẫn theo ba cung nữ trên tay còn mang theo y phục và một số hương liệu vào đến: " Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng."

" Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."

" Hoàng thượng vạn an."

" Miễn lễ cả đi."

" Tạ hoàng thượng." Lâm Ninh mỉm cười đi lại, nàng ra ý cho Tiểu Yến mang theo y phục: " Thần thiếp đã theo lời của hoàng thượng, chuẩn bị y phục trắng cho thập hoàng tử."

" Vậy còn lại giao cho ngươi."

" Vâng thưa hoàng thượng."

Nhìn thấy vẻ vui sướng ra mặt của Lâm Ninh khiến Minh Hạo không vui, chỉ có trong ngày quan trọng này thì việc chỉnh y cho Ân Ly giao cho nàng ta vẫn tốt hơn để hắn tự mình làm. Hắn không nguyện ý đưa lại người cho Lâm ninh: " Sau khi đã chuẩn bị xong lập tức đưa y đến đại lễ, đừng có làm những việc kỳ quái nếu không trẫm sẽ không để yên."

" Thần thiếp tuân mệnh." Lâm Ninh cười đến hai khóe môi không thể hạ xuống được, tiểu Ân Ly bị hoàng đế độc chiếm lâu như vậy. Có cơ hội còn không muốn cho nàng ôm hôn vài cái hay sao?

" Luân nhi."

" Có nhi thần."

" Theo trẫm đến ngự thư phòng." Minh Hạo đối với nhi tử không có thiên vị cũng không có ghét bỏ, nhưng ai cũng biết với Minh Luân lại có chút khắt khe hơn. Nhìn hắn lớn lên giống mình đến vậy giống như đang soi một tấm gương của quá khứ, Minh Hạo có thể vì vậy lại càng muốn khiến hắn phải trưởng thành và cứng rắn hơn cả mình ngày trước. Có thể cũng chỉ vì muốn dùng Minh Luân để rèn luyện hắn có thể làm được những gì mà trước kia mình đã không dám làm.

" Vâng thưa phụ hoàng."

Lâm Ninh ôm Ân Ly vỗ vỗ nhẹ lại nhìn theo hướng hoàng đế và Minh Luân đi khỏi, hắn đối với tiểu Ân Ly chỉ mới ôn nhu như vậy nhưng ngay lập tức lại thể hiện sự nghiêm khắc với Minh Luân. Những cử chỉ cùng ánh mắt này của hoàng đế, ngày trước khi còn nhỏ nàng cũng chỉ thấy được khi hắn ở gần người đó mà thôi: " Tiểu Ân ly."

"...!"

" Ta thật sự biết ơn Thanh phi vì đã sinh ra ngươi trên đời nay, hy vọng ngươi có thể thay thế Huyền Kỳ ca ca, khiến cho sự cô đơn của hoàng thượng tất cả đều tan biến và ấm áp trở lại."

-----------------------------------

" Làm sao, làm sao đây?"

" Thừa tướng, xin người bình tĩnh lại một chút đi."

" Bình tĩnh cái gì?" Lâm Chương lục tung cả thư phòng của mình lên cũng không tìm thấy: " Đó là bản danh sách khách mời cùng lễ vật tặng cho thập hoàng tử, nếu không tìm thấy thì lần này bản thừa tướng chết chắc rồi."

Gia Tấn tái mặt, hắn còn sợ mình nghe lầm: " Thừa tướng không phải đùa chứ, đêm qua không phài vừa phát hiện thì đã nên đi thu thập lại tên những vị đại nhân cùng lễ vật rồi hay sao?"

" Có sao?"

" Đêm qua lúc thừa tướng đang lục tung thư phòng thì An tướng quân đã cho người đến nói cách giải quyết rồi, thừa tướng lý nào từ đêm đến giờ chỉ lục tìm danh sách ở đây?"

" Bản thừa tướng đang đau đầu làm gì có thời gian để ý đến các ngươi nói cái gì."

" Chết rồi, đến bây giờ thì không thể kịp nữa. Phải làm sao, phải làm sao đây?"

" Tránh ra một bên cho ta." Lâm Chương đẩy Gia Tấn sang chỗ khác rồi bám lấy kệ sách muốn trèo lên: " Ta không có thời gian đâu, chắc chắn chỉ ở đâu đó quanh đây mà thôi."

" Thừa tướng." Gia Tấn lo sợ giữ hai chân của Lâm Chương: " Ngài làm gì vậy, nguy hiểm lắm."

" Ngươi kéo cái gì, ta vẫn chưa kiểm tra trên đó, mau thả ra."

" Lỡ ngài ngã thì sao, để tiều nhân đi tìm cái thang. Ngài xuống trước đi."

" Ngươi mau tránh ra."

" Thừa tướng."

" Cạch."

Hai người đang lôi lôi kéo kéo thì cánh cửa thư phòng lại mở ra, hai tay để sau lưng gương mặt mấy phần uy nghị hắn trùng chân mày nghiêm giọng: " Các ngươi đang làm cái gì?"

" An... An tướng quân?"

Không để ý Gia Tấn quỳ xuống khấu lễ An Khương Tề lại tức giận nhìn thừa tướng đại nhân bám trên kệ sách: " Còn không mau xuống cho ta, để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì?"

" Ngươi lớn tiếng cái gì, muốn ra oai với bản thừa tướng?" Lâm Chương leo trở xuống, chỉnh lại y phục của mình mạnh chân đi đến thì chưa kịp nói gì đã thấy An Khương Tề đưa một danh sách đỏ ra trước mặt mình: " Cái này?"

" Ta thừa biết thừa tướng đại nhân đây dù đã có nghe nhắc nhở cũng chẳng làm nên việc, sớm đã sai người đến các phủ lấy lại danh sách khác, cũng không phải là lo xa đi."

Lâm Chương thở ra nhẹ nhõm mới cầm lấy: " Nếu nói sớm ta cũng không phải lo lắng như vậy."

" Còn không mau chuẩn bị nhập cung, ngươi muốn chờ hoàng thượng biết chuyện mà trách tội khiến ngay cả ta cũng bị liên lụy?"

" Sợ thì cứ đi trước rồi sai người mang danh sách đến chỗ ta, ai mượn đại tướng quân ngươi tự mình chạy đến đây rồi sợ bị ta liên lụy?"

Lâm Chương xua tay: " Không nói với ngươi, không nói với ngươi. Gia Tấn!"

" Dạ Thừa tướng."

" Ở đó làm gì, nhanh lấy y phục cho ta."

Lắc đầu xem dáng vẻ thừa tướng lại lôi thôi chẳng ra thừa tướng, An Khương Tề thở dài rồi xoay lưng bước ra ngoài. Gia nhân bên xe ngựa ở cửa phủ vừa thấy đã vội vã chạy lại: " Tướng quân nhanh lên thôi ạ, nếu chậm trễ thì không hay."

" Chờ một lát nữa vậy."

" Vâng."

Hot

Comments

SelaS 🦢

SelaS 🦢

Tuii thấy 2 ổng kiểu có gian tình í /chắc khỏng gần 40 hoặc 40 tuổi ròi nhg tuii vẫn ship/

2022-07-28

5

Bichdao Phan

Bichdao Phan

ship tể tướng vs tướng quân nga~

2022-06-07

1

besoccon

besoccon

ông tướng quân chắc có ý j với ông thừa tướng đây nè, tui nghi quá nà

2021-09-28

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
Chapter

Updated 81 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play