Vùng Tây Bắc

Tin vui là hoàng hậu đã có thai, thời gian này tôi luôn quan tâm tới nàng và chuẩn tôi còn cân bằng giữa công việc và lo cho nàng làm nàng ấy vui vẻ. Thời gian thấm thoát trôi qua, mọi thứ như trang phục, vũ khí và những đồ dùng thiết yếu tôi cũng cho mọi người chuẩn bị để đến ngày hẹn với ông Tuấn. Tôi nói với nàng ấy:

“Ta có chuyến đi ra bắc một thời gian, ta xin lỗi thời gian này ta không ở bên cạnh nàng”.

Dù trong lòng Ngọc Châu cảm thấy rất buồn nhưng với cương vị là hoàng hậu, nàng không thể ích kỷ được, nàng liền đáp lời: “thiếp biết mà, chàng là quân vương và chàng muốn làm điều tốt nhất cho dân chúng thôi”.

Tôi cảm thấy an tâm vì nàng ấy hiểu cho suy nghĩ của tôi, tôi từ từ đi lại ôm nàng ấy vào lòng rồi nói thủ thỉ với nàng: “ta hứa sẽ giải quyết công việc nhanh nhất có thể, nàng giữ gìn sức khỏe và chờ ta về chứ?”.

“Thiếp sẽ chờ chàng” rồi ôm tôi.

Sáng hôm sau, đoàn thuyền chở chúng tôi từ kinh thành đi ra bắc. Gần tới ngày hẹn, hoa tiêu dẫn đội thuyền đi dọc theo sông Hồng và đi vào nhánh sông Châu Giang để chuyển người lên bờ. Khi cập bến, tôi là người xuống đầu tiên và đứng trên bờ tôi quan sát các thủy thủ đang đem đồ xuống, tôi hỏi Kiên: “Khanh xem thấy đủ mọi thứ chưa?”.

Kiên cầm danh sách các vật dụng rồi đáp: “Dạ đủ rồi ạ, chúng ta mang tổng cộng năm xe muối, ba mươi cẩm y vệ được thay đổi trang phục như phụ xe, bốc xếp, bảo tiêu. Ngoài ra chúng ta mang theo hai mươi khẩu súng và năm mươi quả lựu đạn giấu vào xe chở hàng ngoài ra một đội năm mươi cẩm y vệ đi phía sau nửa ngày đường sẵn sàng tiếp ứng”.

Tôi gật gù với thông tin này nói: “Trẫm biết rồi giờ chúng ta sẽ đi tới làng Liễu Đôi ngay thôi”.

Tiếp sau đó tôi dẫn đoàn người tới gặp ông Tuấn, không lâu sau ông Tuấn cũng tới và mang theo hai mươi người là võ sĩ bảo vệ và một số phu xe bốc vác đi cùng chúng tôi. Chúng tôi chào hỏi nhau vài câu rồi cũng lên đường, do đường núi phải trèo đèo lội suối và những con đường quanh co nên chúng tôi phải mất gần nửa tháng đi từ thành Hà Nội mới lên tới phủ Hưng Hoá (Lào Cai ngày nay), đến vùng Yên Bái thì đột nhiên có một toán cướp ra chặn đường đòi thu lộ phí. Trong đám người đó lúc nói chuyện với nhau về việc thu phí của chúng tôi, một tên cao to lên tiếng:

“Ta là Nguyễn Nghê, thủ lĩnh đám người này và các ngươi muốn qua chỗ này phải để lại một ít lộ phí” một tay cầm vũ khí, tay còn lại chìa ra ám hiệu nói đưa tiền.

Nguyễn Nghê hay Bế Nghê là tên thật của Lê Văn Khôi. Mọi người đều gọi là Hai Khôi là con nuôi của Lê Văn Duyệt và là người thủ lĩnh cuộc nổi dậy chống lại nhà Nguyễn ở thành Phiên An (nay thuộc Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam). Đời ông tổ đời thứ tám đổi theo họ tổ mẫu (họ mẹ), gọi là Bế Công. Đến ông tổ đời thứ năm, vì có công dẹp nhà Mạc nên đời đời tập chức phiên thần, cai quản địa phương và trở thành dòng họ lớn ở Cao Bằng. Đến tháng 9 năm Canh Thân (1740), vua Lê Hiển Tông lại cho đổi làm họ Bế-Nguyễn. Tôi cũng không muốn bị dừng chân và làm chậm công việc của tôi nên tôi quay sang nói nhỏ với Kiên:

“Khanh lên gặp mặt thuyết phục họ nếu qui hàng thì tạo cho họ cơ hội lập công trạng hoặc bị giải giáp về quê bằng việc bị đàng áp”.

Kiên gật đầu rồi đi lên để giải quyết với bọn chúng, một hồi tôi cảm nhận được là Kiên không thể thuyết phục bọn chúng hợp tác với chúng tôi được. Tôi vừa đi lên vừa lên tiếng: “ta biết cậu là nhân tài không thể chôn chân ở đây, ta cũng biết cậu muốn tạo công ăn cho người dân ở đây nhưng việc thu phí không có lệnh bài là phạm tội có biết không?”.

Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi cất lời: “làm sao ta tin tưởng vào ngươi được”.

“Ngươi nói đúng làm sao ngươi tin ta được nhưng cậu phải tin tưởng vào cặp mắt của cậu” rồi tôi lấy giấy thông hành của vua và lệnh bài đi đường ra đưa cho hắn xem.

Khi hắn thấy và biết đây là người của triều đình thì cũng không giữ chân chúng tôi nữa, hắn cũng cho cho chúng tôi nghĩ chân tại sơn trại của hắn. Lúc này tôi nêu lên ý kiến:

“Nếu ta về được thành Hà Nội ta sẽ truyền tin cho bệ hạ cho ngươi làm đội trưởng đội dân quân tại khu vực này bảo vệ phía Tây Bắc đất nước có được không”.

“Đa tạ công tử đã giúp ta, ta cũng muốn mọi dân tộc đều bình đẳng” sau đó chúng tôi nghĩ ngơi một đêm tại sơn trại.

Sáng hôm sau chúng tôi tiếp tục lên đường, khi còn cách Lào Cai khoảng một ngày đường đột nhiên người đi thám thính về báo, phía trước ba cây số có cuộc chiến lớn giữa người H’mông với người Dao. Có một người H’mông đang bị thương, Ông Tuấn tới bắn bó và cậu ta nói tiếng bản xứ:

“ông Tuấn, tù trưởng của chúng tôi bị tộc dao bắt rồi”.

Tôi không nghe rõ tiếng bản xứ cho lắm, một lúc sau ông Tuấn đi tới nói những việc hồi nãy với chúng tôi: “tôi quen biết tù trưởng H’mông, ông ấy đang bị một bộ tộc người Dao bắt cóc đang nguy ngập”.

Sau đó chúng tôi thận trọng đến gần chiến trường dùng thiên lý nhãn để quan sát, tôi phát hiện tộc trưởng người Dao đang đứng ở quả đồi gần chỗ tôi đang quan sát chiến trường. Quanh đó có khoảng ba mươi người mặc giáp chiến bảo vệ. Trên chiến trường lúc này có khoảng ba trăm người H’mông bị hơn năm trăm người Dao bao vây, thế trận đang nghiêng về phía người Dao. Tộc trưởng H’mông đang được các cận vệ dùng sức mở đường máu để tháo lui nhưng bất thành.

Tôi cùng tướng quân Kiên và ông Tuấn bàn bạc kế hoạch với nhau, sau vài phút bàn bạc rồi đưa ra quyết định dùng kế “vây Ngụy cứu Triệu”. Tôi cùng tướng quân Kiên dẫn hai mươi cẩm y vệ và mười khẩu súng tấn công nhóm bảo vệ và tộc trưởng người Dao. Ông Tuấn dẫn mười cẩm y vệ với mười khẩu súng, lựu đạn và hai mươi võ sỹ sẽ tìm cách cầm chân quân cứu viện để cánh quân của tôi có thể bắt sống tộc trưởng người Dao.

Kiên dẫn năm cẩm y vệ mang nỏ chuyên dụng do bộ phận nghiên cứu vũ khí thiết kế bí mật áp sát quân cảnh vệ cảnh giới vòng ngoài. Với khả năng dùng ám khí bút chì và thiết nỏ mười tên canh gác bị hạ gục mà Tộc trưởng người Dao vẫn đang mải mê quan sát chiến trường không để ý. Còn tôi bí mật áp sát đến khoảng cách trăm bước chân quyết định cho nổ súng. Loạt súng vang lên mười tên bị hạ nhưng tên còn lại vẫn ngơ ngác thấy toán quân trước mặt như từ dưới đất chui lên. Đang đắc ý vì sắp thắng trận tên quân sư đứng cạnh Tộc Trưởng lập tức kêu mọi người ẩn nấp, kêu quân dùng cung nỏ bắn trả.

“Các quân sĩ nhanh áp chế quân địch”.

Tôi cho mười cẩm y vệ dùng súng để áp chế quân địch và bản thân cùng Kiên và mười cẩm y vệ lao lên giao chiến. Đứng trước mặt tôi là một tên cao lớn mặt giáp sắt tay cầm lang nha bổng. Tôi rút súng bắn trúng tay làm hắn rơi cây Lang Nha Bổng, tuy bị đau nhưng tên này vẫn nhấm về phía tôi. Thấy hắn đến gần, tôi nhanh chân tung cước vào bên hông hắn. Võ công của hắn cũng cao hạ tay xuống đỡ nhưng đó là hư chiêu ngay sau đó ngay lập tức cước của tôi đá vào mặt hắn.

Thấy đối thủ dính đòn loạng choạng tôi xoay 180 độ xoay đòn toàn phong cước gót chân tôi đá đúng cằm đối thủ làm hắn ngã bật ngửa ngất lịm. Tên tộc trưởng và quân sư đều bị tướng quân Kiên xử gọn. Tướng quân Kiên chỉa kiếm vào cổ tộc trưởng người Dao yêu cầu hắn lệnh cho quân buông vũ khí đầu hàng. Đám người Dao đang bao vây người H’mông thấy tộc trưởng bị bắt liền lập tức đầu hàng.

Tộc trưởng người H’mông nhận ra lão Tuấn là người quen liền đến cảm tạ, Bật liền nói đây là công của Long công tử tôi không dám nhận. Tộc trưởng người H’mông đến trước mặt tôi rồi cúi chào rồi lên tiếng:

“Cám ơn công tử đã cứu giúp, Vàng A Sinh tôi suốt đời sẽ không quên ơn công tử”.

Tôi nở một nụ cười và kinh ngạc khi tộc trưởng có thể nói tiếng của người kinh, sau đó đáp: “Ông là bạn của Tuấn cũng là bạn của tôi không cần khách sáo vậy”.

Sau đó Vàng A Sinh cho người thu dọn chiến trường và mời tôi cùng mọi người về bản thết đãi.

Chapter
1 Máy in và Máy ảnh
2 Bài báo
3 Ngành quảng cáo
4 Bắc thành
5 Thơ ca
6 Gặp bất trắc
7 Âm mưu
8 Ám sát
9 Xử tội
10 Làng Liễu Đôi
11 Nhà tiểu thư Hoa
12 Vùng Tây Bắc
13 Phủ Hưng Hoá
14 Đèo Pha Đin
15 Chiến lược quân sự
16 Hồi kết
17 Cải thiện
18 Chuẩn bị
19 Ổn Định
20 Sự chuẩn bị
21 Quân Thanh chuẩn bị
22 Đánh đất địch
23 Chiến trận
24 Đi sứ
25 Đông Ấn Anh
26 Hồi phục
27 Thư thả
28 Chiến lược mới
29 Robert Fulton
30 Ngọc Bảo
31 Quy hoạch Singapore
32 Tây Nguyên
33 Phát triển cân bằng
34 Thuốc phiện
35 Vắc xin và đất đai
36 Đổi Mới
37 Thái tử Hồng Ân
38 Đi công du
39 Vùng biển náo nhiệt
40 Hải chiến malacca (1)
41 Hải chiến malacca (2)
42 London
43 Chiến tranh bùng nổ
44 Chuẩn bị
45 Mặt tận Tây Bắc
46 Mặt trận Tây Bắc 2
47 Mặt trận phía Bắc
48 Mặt trận phía Bắc 2
49 Mặt trận phía Tây và Châu Âu
50 Mặt trận Tây Nam
51 Mặt trận phía Đông 1
52 Mặt trận phía đông 2
53 Mặc trận Đông Bắc 1
54 Mặt trận Đông Bắc 2
55 Chuẩn bị ký kết
56 Hòa ước Đinh Hợi
57 Thông báo tác phẩm
58 Giấc mộng kỳ lạ
59 Tiệc mừng công
60 Bánh mì
61 Phở
62 Cơ cấu Đại Việt
63 Quân đội
64 Truyền ngôi, bầu cử và duyệt binh
Chapter

Updated 64 Episodes

1
Máy in và Máy ảnh
2
Bài báo
3
Ngành quảng cáo
4
Bắc thành
5
Thơ ca
6
Gặp bất trắc
7
Âm mưu
8
Ám sát
9
Xử tội
10
Làng Liễu Đôi
11
Nhà tiểu thư Hoa
12
Vùng Tây Bắc
13
Phủ Hưng Hoá
14
Đèo Pha Đin
15
Chiến lược quân sự
16
Hồi kết
17
Cải thiện
18
Chuẩn bị
19
Ổn Định
20
Sự chuẩn bị
21
Quân Thanh chuẩn bị
22
Đánh đất địch
23
Chiến trận
24
Đi sứ
25
Đông Ấn Anh
26
Hồi phục
27
Thư thả
28
Chiến lược mới
29
Robert Fulton
30
Ngọc Bảo
31
Quy hoạch Singapore
32
Tây Nguyên
33
Phát triển cân bằng
34
Thuốc phiện
35
Vắc xin và đất đai
36
Đổi Mới
37
Thái tử Hồng Ân
38
Đi công du
39
Vùng biển náo nhiệt
40
Hải chiến malacca (1)
41
Hải chiến malacca (2)
42
London
43
Chiến tranh bùng nổ
44
Chuẩn bị
45
Mặt tận Tây Bắc
46
Mặt trận Tây Bắc 2
47
Mặt trận phía Bắc
48
Mặt trận phía Bắc 2
49
Mặt trận phía Tây và Châu Âu
50
Mặt trận Tây Nam
51
Mặt trận phía Đông 1
52
Mặt trận phía đông 2
53
Mặc trận Đông Bắc 1
54
Mặt trận Đông Bắc 2
55
Chuẩn bị ký kết
56
Hòa ước Đinh Hợi
57
Thông báo tác phẩm
58
Giấc mộng kỳ lạ
59
Tiệc mừng công
60
Bánh mì
61
Phở
62
Cơ cấu Đại Việt
63
Quân đội
64
Truyền ngôi, bầu cử và duyệt binh

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play