cứ như thế Y/N bị cấm túc trong phòng một tuần nhưng cô lại giở thói không chịu ăn uống gì cả mặc cho quản gia đã năn nỉ hết sức
_____
Quản gia
Tiểu thư ,cô mau ăn chút gì đi
Quản gia
đã 3 ngày rồi cô chưa ăn gì đâu đó
Y/N
cô cứ kệ con ,nào con hết bị cấm túc ,con sẽ ăn
Quản gia
nhưng mà...
Y/N
cô đi xuống dưới nhà đi ,con không ăn là không ăn
nghe Y/N nói vậy cô giúp việc cũng đành bất lực đi xuống nhà,ngặt nỗi mấy ngày nay công việc của hắn bận rộn quá nên hắn cũng ở công ty luôn không có về nhà nên cô quản gia cũng không thể nói việc này cho hắn.
khuya hôm đó
Quản gia
thiếu gia,may quá ,cuối cùng thì hôm nay cậu cũng về rồi
Phương Tuấn
bộ có chuyện gì sao cô?
Quản gia
tiểu thư...tiểu thư đã không ăn gì suốt ba ngày rồi
Phương Tuấn
sao cơ?
nghe vậy ,hắn lo lắng không thôi.Cô em gái của hắn đúng là cứng đầu thật mà
Phương Tuấn
phiền cô làm giùm tôi một phần đồ ăn,lát nữa xong mang lên phòng con bé hộ tôi
nói rồi hắn sải bước tiến thẳng lên phòng cô,lấy chìa khóa dự phòng mà mở cửa
cánh cửa phòng vừa mở ra thì hắn đã thấy cô em gái bé bỏng của mình đang ngồi một chỗ mà khóc.Hắn không nói gì,tiến lại ôm cô vào lòng.
Phương Tuấn
ngoan,nói tôi nghe,làm sao mà khóc? hửm!? *xoa lưng cô*
Y/N
hức...anh hai quá đáng
Phương Tuấn
tôi làm sao...?
Y/N
em cũng lớn rồi mà,cũng cần có có cuộc sống riêng chứ
Y/N
sao anh hai lúc nào cũng cấm cản em đủ thứ hết vậy?
Phương Tuấn
ngoan,tôi làm vậy là vì muốn tốt cho em thôi
Y/N
tốt? tốt chỗ nào chứ?
Phương Tuấn
*im lặng * làm sao tôi có thể nói ra hết nỗi lòng của mình cho em nghe đây?*nghĩ*
Comments