với lại do ở lại trường nhiều nên có thể tôi không gặp anh cũng phải
Tiêu Chiến
ừm..
Vương Nhất Bác
đi thôi tôi đưa anh về
Tiêu Chiến
ừm...
anh cùng cậu đi trên con đường vốn đầy tuyết trắng và lạnh lẽo ấy đột nhiên trở nên có chút ấm áp
trời đã sang đông mọi người để tránh cái lạnh từ sớm đã về nhà mà sưởi ấm còn anh do tăng ca mới về muộn cũng chỉ muốn nhanh về nhà lại vô tình gặp được cậu trai trẻ này
cả hai đi với nhau cả đoạn đường đến khi đến tầng lầu nhà cậu thì mới cất tiếng nói
Vương Nhất Bác
đến nhà tôi rồi tạm biệt anh
Tiêu Chiến
nhà cậu là nhà số mấy
Vương Nhất Bác
nhà 202 kia
Tiêu Chiến
hả cậu là con của dì Vương
Vương Nhất Bác
đúng
Vương Nhất Bác
anh biết mẹ tôi???
Tiêu Chiến
ừm ...tuần trước dì Vương có nhờ tôi vẽ dùm 1 bức tranh
Tiêu Chiến
/lấy từ túi ra/vừa đúng lúc xong cậu đưa dì ấy dùm tôi nha
Vương Nhất Bác
bao nhiêu tiền tôi gửi lại anh
Tiêu Chiến
không cần đâu vẽ 1 chút là xong không cần tiền bạc đâu
Vương Nhất Bác
vậy kết bạn wechat đi có gì tôi chuyển cho anh
Tiêu Chiến
không cần đâu
Vương Nhất Bác
/đưa mã wechat của mình cho anh/
Tiêu Chiến
/vội lấy điện thoại ra quét/
Vương Nhất Bác
tạm biệt
Tiêu Chiến
ừm...
Vương Nhất Bác
/quay đi/
anh cứ thế mà nhìn theo cánh cửa căn hộ và bóng lưng cậu đóng lại
theo thói quen anh về đến nhà mở cửa thì để chiếc túi của mình qua 1 bên sau đó nằm dài trên sofa mệt mỏi mà ngã lưng
dạo gần đây tác phẩm của anh được xuất bản có nhiều thứ phải chuẩn bị nên thường phải tăng ca đến tối mới về từ lúc ra trường đến bây giờ anh cũng như bao người đi làm kiếm tiền cũng yêu đương nhưng chuyện kết hôn thì vẫn chưa đến đôi khi mệt đến mức anh chỉ muốn bỏ lại tất cả mà về Trùng Khánh ở trong vòng tay yêu thương của gia đình mình
cuộc sống Bắc Kinh hối hả nhộn nhịp nhưng trong căn phòng hiện tại đã tách rời khỏi thế giới kia một không khí im lặng bình yên ánh sáng nhẹ của chiếc đèn anh để cạnh sofa thêm chút hương của nến thêm là lúc thư giãn nhất của anh
thầm nghĩ mình có thể ngủ nướng r ngày mai là chủ nhật không cần đi làm nữa nghĩ tới đó anh đã vội đi tắm skincare rồi nấu ăn
Tiêu Chiến
đọc sách một chút r đi ngủ
ở nhà cậu
Vương Nhất Bác
mẹ cái này của người tên Tiêu Chiến đưa mẹ
Mẹ Vương
ô tranh A Chiến vẽ xong rồi à
Vương Nhất Bác
mẹ kêu vẽ mấy cái này làm gì vậy
Mẹ Vương
hazz con không cần biết đi tắm đi rồi ăn cơm
Mẹ Vương
quên hỏi A Chiến cái này bao tiền r
Vương Nhất Bác
Anh ta không lấy ban nãy con định trả mà anh ấy không lấy
Mẹ Vương
vậy à vậy mai con lên mời A Chiến xuống nhà mình ăn cơm như là cảm ơn
Vương Nhất Bác
con không đi đâu mẹ tự đi đi
Vương Nhất Bác
/đóng cửa phòng/
Mẹ Vương
Tiểu Bác ...
Mẹ Vương
cái thằng bé này
Mẹ Vương
tắm r nhớ ra ăn cơm ăn xong rửa chén đi mẹ để sẵn trên bàn rồi đó
Vương Nhất Bác
vâng con biết rồi lát con ăn sau
Mẹ Vương
ừm...cứ biết rồi biết rồi xong r cái quên
Vương Nhất Bác
mẹ này ...
Mẹ Vương
mẹ nói không đúng hay gì
Mẹ Vương
còn mấy ngày nữa là tốt nghiệp cấp ba rồi
Mẹ Vương
ở đó mà cứ lo chơi bời
Vương Nhất Bác
thì thi xong phải chơi chứ
Mẹ Vương
con còn cãi
Vương Nhất Bác
được được
Vương Nhất Bác
không cãi mẹ nữa
Mẹ Vương
lo ăn đi
Vương Nhất Bác
vâng vâng
tuy hay cãi cọ với mẹ nhưng với cậu mẹ vẫn là người quan trọng mà cậu thương nhất bởi bà lấy ba cậu khi mang thai thì biết ba cậu ngoại tình với người phụ nữ giàu có r ly hôn với mẹ cậu tuy khó khăn nhưng mẹ cậu không nhận những đồng trợ cấp dơ bẩn kia tự mình đi kiếm tiền lo cho cậu cuộc sống an nhàn học hành đến nơi đến chốn
còn ba cậu thì đã đi nước ngoài làm ăn nghe nói cũng rất thành công nhưng 18 năm qua chưa hề về để thăm cậu hay nhận lỗi với mẹ cậu
cậu và mẹ cũng chẳng cần tên đàn ông tệ bạc kia hắn vốn chẳng xứng cậu đã cảm ơn trời vì cậu được lớn lên bên vòng tay mẹ ,không vì chút khó khăn mà muốn bỏ cậu hai người cứ nương tựa nhau mà đã sống bên nhau 18 năm qua dù cực khổ nhưng đã rất vui vẻ
Comments
vtu_abyss
là sao vậy ta:)
2024-04-01
0