[MiSan] Dáng Hình Thanh Âm
sonder
có những khoảnh khắc haruchiyo bất lực, như hiện tại. em không thể làm gì khác ngoài chờ đợi dáng vẻ chán ghét của cậu khi miễn cưỡng đến đón mình. haruchiyo sai, vì rời nhà khi sức khỏe vẫn chưa được gọi là ổn, lại còn chẳng màn thông báo đến người em gái một câu nào, hại nó cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi. mặc dù, haruchiyo cô đơn và cũng muốn được quan tâm, nhưng cái em cần lại không phải là kiểu quan tâm như vậy. không phải senju, mà là của mikey. cứ cho là em đòi hỏi, nhưng làm gì có ai mà không tham lam sự quan tâm của người mình thương cơ chứ?
mikey là ai đó trong lòng haruchiyo. là cái danh xưng mà chẳng ai biết đang ám chỉ người nào. ai đó, dần dần trở thành một cái tên quen thuộc, mỗi một lần nhắc đến là mỗi một lần rung động, chộn rộn khẽ khàng.
và ai đó, ở ngay trước mặt, nhưng dường như lại xa đến hàng ngàn năm ánh sáng. cũng là ai đó, ngỡ cả đời cũng chẳng bao lần đón đưa, nhưng chỉ cần một câu của senju sẽ liền đồng ý.
manjirou
senju đã rất lo lắng cho mày
haruchiyo
sau này tao sẽ không như vậy nữa
haruchiyo im lặng một lúc, rồi khẽ nói, đủ cho một mình mikey nghe thấy. không rõ là ai nói đến ai, chỉ đơn giản là xin lỗi.
manjirou
người mày nên xin lỗi không phải tao
manjirou
mày đừng khiến em ấy phải phiền lòng như vậy nữa được chứ
manjirou
tao không có nhiều thời gian cho mày đâu
một trong số ít lần ngồi sau xe mikey, đây là lần không vui đầu tiên.
cả một vòng thành phố, không ai nói với ai câu nào. nhưng trái ngược với không gian của cả hai, đường phố lại tràn đầy tạp âm vui vẻ.
không phải là em không muốn nói, mà là em sợ, sợ thanh âm của mình làm cậu ghét bỏ, hại bầu không khí của hai người tệ thêm.
ngồi cách nhau một khoảng nhất định, chỉ vài ba cm, nhưng có lẽ haruchiyo dùng cả đời cũng chẳng thể vượt qua nó. tay siết chặt dây túi tote, đôi mắt dõi theo từng dòng người đi lại trên phố, rồi ngỡ ngàng khi nhận ra mặc dù bên cạnh mình cũng một ai đó như bọn họ, nhưng lại trơ trọi đến vô cùng.
vì ai đó vốn dĩ chẳng là của mình, ai đó chỉ là một chuyến xe tạm bợ do người khác gọi đến.
rồi em nhận ra, người đáng thương nhất trên phố lúc này chẳng phải là đứa trẻ làm rơi que kem, chẳng phải là cô bé không lấy được phiếu giảm giá, chẳng phải anh chàng lỡ mất chuyến tàu, mà là chính bản thân mình - một haruchiyo lạc lõng đến từng giây phút, lạnh lẽo như đại dương đóng băng. hiếm khi em tự thương lấy mình, đến khi nhận ra mới thấy tình trạng của bản thân tệ đến đâu, chỉ lo cho cảm xúc của người khác mà quên mất cuộc sống của chính mình cũng là một nốt trầm quạnh quẽ.
cuộc sống của em vốn dĩ là một màu đen, còn mikey là ánh sáng ở cuối đường hầm, đi mãi, chạy mãi, đến rã rời cũng không thể chạm tới.
cậu cảm nhận được hơi thở nặng nề của người phía sau, lại nhớ ra em vừa mới khỏi bệnh. mikey không muốn có thêm rắc rối, vì rắc rối nào liên quan đến em đều phức tạp vô cùng.
manjirou
tao bảo dựa vào vai tao
manjirou
chẳng biết phải ăn nói với senju làm sao đâu
nếu đã là vì lo lắng cho người khác cho nên mới đối tối với mình, thì ngại gì mà mình không nhận lấy sự ân cần đó? dù đó vốn chẳng phải vì mình mà phát sinh, suy cho cũng chẳng phải cho mình, hơn nữa nghe qua còn có vẻ giống bố thí, nhưng mà haruchiyo trân trọng.
cơ thể mikey ấm lắm, người này cho em cảm giác an toàn, ngoài ra còn là đau lòng, đôi khi cũng có thất vọng. em tham lam hít lấy mùi hương trên vai áo mikey, nó hoà với gió trời mát mẻ và dễ chịu lắm. và vì nhạy cảm với mùi hương, nên không khó để em nhận ra xen lẫn trong một cảm giác khoan khoái đó là nước hoa của con bé senju. thật ra, mát lạnh và ngọt ngào cũng rất hợp nhau, nhiều lúc em cảm thấy chính mình mới không hợp với bọn họ. em quá khác biệt, cũng có quá nhiều khoảng cách.
senju vui mừng ra mặt, nó lo lắng cho anh trai của nó lắm. vừa nghe đâu đó tiếng bô xả quen thuộc đã vội vã chạy ngay ra cổng để đón người. người có thể khiến senju xoắn xuýt như thế cũng chỉ có mỗi một mình haruchiyo.
nó như chim bay xà vào người haruchiyo. một tay vội vàng đặt lên trán để kiểm tra, tay còn lại nằng nặc đòi xách hộ cái túi nhẹ hững chứa vài vật dụng và đôi ba quyển sách em đang mang.
senju
haru có còn cảm thấy khó chịu trong người không?
haruchiyo
mày cứ xoắn xoắn vào tao như thế mới khiến tao khó chịu đấy
senju
senju quan tâm anh trai mà
senju
mà haru đi đâu lâu thế
senju
lần sau ít nhất cũng phải gọi cho em đấy nhé
senju
hoặc là một tin nhắn cũng được
senju
nếu tình thêm xíu nữa thì haru viết thư hehe
nói một tràng dài, nhưng haruchiyo chỉ nghe mà không trả lời nó. không phải là em không muốn mà là không thể. nó nói nhanh và nhiều quá khiến em chen chẳng được câu nào, đến nghe còn không kịp nữa là. em đang không biết con bé này nói nhanh thế liệu có khi nào tự phập vào lưỡi mình một cái không?
haruchiyo
mày cứ như cún con ấy
haruchiyo
mười năm rồi chưa được gặp tao à?
senju
haru chưa nghe câu “một ngày không gặp như cách ba thu” sao?
haruchiyo
tao chỉ đi có vài giờ thôi
haruchiyo
lươn lẹo trả treo
senju
dù có lươn lẹo trả treo thì em vẫn là em gái cưng của haruchiyo!!
haruchiyo
cưng đéo gì con dở hơi như mày
senju
em không có dở hơi!!!
haruchiyo
thế thì gọi là bất ổn
senju
vẫn xúc phạm như nhau cả
senju
sát thương có khi còn hơn câu vừa rồi
senju
không cho người ta nói thì thôi
senju
em sẽ không nói nữa
haruchiyo
mày vẫn đang nói
senju
senju làm cơm cuộn cho haru nhé?
haruchiyo
có mà tao làm cho mày nuốt đấy
haruchiyo
lần nào cũng bấy nhầy cả ra mà cứ thích xung phong
nó gãi đầu cười hì hì, em quay sang định nói với người đã đưa mình về một lời cảm ơn, nhưng cậu thờ ơ chẳng quan tâm mà tiến đến chỗ senju vùi vào tay nó một đống kẹo đủ màu. lời chưa kịp nói đành nuốt hết vào, dù có nghẹn cũng phải chịu, và haruchiyo biết mình cũng chẳng cần phải ở đây làm gì nữa.
senju
cảm ơn anh mikey, em sẽ chia cho haru nữa!!
senju cười tít mắt, cảm ơn rối rít rồi kéo tay cậu đi theo.
haruchiyo đã sớm bỏ vào nhà, senju lon ton ở phía như gà con nhỏ, mikey chững chạc chở che cho nó cái nắng của một chiều vàng hanh hao hệt như gà bố. nhiều khoảng khắc, em ước ao mình có thể được như con bé đó. luôn vui vẻ, luôn tươi cười; được mikey yêu, được nhìn bằng ánh mắt dịu dàng thâm tình ấy.
Comments
cabanana:vv
ngốc quá..
2024-07-09
1
Cứ coi là dân ăn tạp
Mát lạnh và ngọt ngào, kem sôcôla bạc hà
2023-08-01
6
Nguỵ Chu _ Lương Nghi
đọc mà trạnh lòng quá
2023-06-15
5