Mộc Trà mặc kệ Khương Ý Vệ, sau khi bôi thuốc cho mình xong thì cô lập tức đi tìm đường ra.
[Ký chủ, hắn là nam chính, là mục tiêu nghiệm vụ, cô đã không bôi thuốc cho người ta thì thôi, bây giờ còn định tìm đường tháo chạy một mình hả? Có phải là quá ác rồi hay không?]
Mộc Trà: ...
Ngươi lại còn trách ta? Là tên nào điều khiển nguyên thân rớt vào cái hố này?
Ta bây giờ không một đao giết chết hắn là đã nhân từ lắm rồi, đợi ta ra được ngoài sẽ tìm người đến cứu hắn.
[...] Nam chính đáng thương làm sao...
Mộc Trà đi xung quanh hai vòng.
Hình như cô với hắn lăn từ trên cái lỗ nhỏ ở trên hang động thì phải.
Đi xung quanh thêm một vòng, Mộc Trà cuối cùng cũng mò được đường ra, nhưng cô đột nhiên đổi ý.
Không phải bảo lão nương cứ hắn sao? Lão nương cứu hắn cho ngươi vừa ý vậy.
" Yên dân định quốc, hoà bình nghìn năm, tất cả đều dựa vào ngươi cả đấy, nam chính đại nhân. ”
Mộc Trà nhìn hòn đá sắc nhọn dưới đất, sau đó cầm lên, ánh mắt nhìn Khương Ý Vệ lãnh đạm cùng tận.
[ Ký chủ, cô không được giết nam chính! ]
*Xoẹt*
Mũi nhọn của hòn đá cứa vào chân Mộc Trà một đường rất dài, cô cũng không quan tâm máu đang chảy ở vết thương mà lại mạnh tay xé y phục của mình sau đó băng bó cho Khương Ý Vệ.
Ngồi bên cạnh Khương Ý Vệ được một hồi, Mộc Trà vì mất máu quá nhiều mà nằm dưới đất
Lúc Khương Ý Vệ tỉnh dậy đã thấy bản thân được băng bó cẩn thận, tuy có chút không giống với cách băng bó của đại phu hay thái y lắm nhưng cũng coi như tạm ổn, đặc biệt nhìn đến bên trên còn bị người thắt thành hình cái nơ nhỏ.
Lúc này mới để ý đến bên cạnh còn có một tiểu muội đang nằm, hắn lay nàng hai cái nhưng không có động tĩnh gì.
Hắn hơi nhìn một chút, thấy dưới đất có một vũng máu loang lổ, máu từ vết thương vẫn không ngừng chảy.
Khương Ý Vệ nhăn mày, sau đó giúp nàng cầm máu.
Hắn không rõ chỗ này là chỗ nào, chỉ nhớ trước khi ngất đi được một thân hình bé nhỏ chắn giúp một đao, nếu không bản thân nhất định không còn mạng mà ngồi ở đây.
Ánh sáng từ lỗ nhỏ chiếu đến khiến mặt nước càng thêm long lanh, đưa tay sờ nhẹ lên trán tiểu muội nhỏ, không có nóng, lúc này Khương Ý Vệ mới thở phào một hơi.
Không phát sốt, còn có thể sống tiếp.
Khương Ý Vệ không quan tâm đến vết thương của mình lắm, dẫu sao đây cũng không phải lần đầu tiên bị thế này, chỉ không biết người của hắn có tìm được hắn không nữa.
Hiện mới để ý, vết thương của hắn đã ngưng rỉ máu, cảm giác đau nhức cũng không mãnh liệt, đoán chừng vết thương đã được bôi cao cẩn thận, mà loại cao này đặc biệt không bán bên ngoài, theo bản năng đánh giá, Khương Ý Vệ chắc chắn đây là loại cao quý nào đó của hoàng cung.
Lại có thêm một chút tò mò, tiểu muội này nhìn cũng mới chỉ ba bốn tuổi chạy đến nơi bìa rừng này làm gì? Hơn nữa Tịch Nguyên Đường sẽ nhận một đứa nhóc 3 tuổi làm đệ tử sao?
Giống như nhớ ra gì đó, Khương Ý Vệ kéo lên nụ cười, đem tay chọc chọc vào má nhỏ, hắn trầm giọng: " Trình Hân Nghiên, đã nhớ "
Mộc Trà bị chọc đến khó chịu, đưa bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay thon dài của Khương Ý Vệ, lười biếng dụi dụi, kéo tay hắn vào trong lòng.
Khương Ý Vệ bị bàn tay nhỏ của Mộc Trà nắm lấy thì có chút ngạc nhiên, sau kéo lên nụ cười, hắn đột nhiên cúi người, đưa bàn tay còn lại lên che mắt Mộc Trà, đặt vào bàn tay nơi che mắt cô một cái thơm nhẹ, hắn trầm giọng: " Ngủ ngon "
_______
Mộc Trà cau mày tỉnh lại, đơn giản là vì cô hiện tại vô cùng đói bụng.
Nhìn đến bên cạnh, nam chính quân vẫn còn chưa tỉnh, Mộc Trà khóc thét trong lòng!
Mẹ ơi, đừng bảo nam chính quân thăng thiên rồi nhé?!
Trời bên ngoài đã bắt đầu vào đêm, ánh trăng yếu ớt len lỏi vào qua lỗ nhỏ, Mộc Trà ngồi phịch xuống.
Tên này chắc là chưa chết đâu!
" Ca ca, ca ca mau dậy đi, A Nghiên sợ, A Nghiên sợ! " Mộc Trà lay lay người Khương Ý Vệ, giọng có chút run run.
Khương Ý Vệ đã tỉnh, nhưng y thực muốn xem tiểu muội muội này định làm thế nào khi thấy một người bất động nằm bên cạnh.
{ Hắn chết rồi à? } Mộc Trà hỏi hệ thống
[ Nhờ ơn của cô nên hắn vẫn chưa chết.]
Mộc Trà: Cảm ơn, không cần khen/ lão nương biết mình là người tốt.
Hệ thống:...
[ Bản hệ thống vớ phải cô thật là khổ, trực tiếp offline, tạm biệt ký chủ]
Hệ thống offline.
Mộc Trà bắt đầu nghi ngờ hắn đã chết.
" Ca ca, A Nghiên sợ lắm, ngươi tỉnh lại đi, ta sợ lắm " Mộc Trà đột nhiên khóc lớn, giọng cô nấc thành từng tiếng
" Ngươi... Ngươi đừng có bỏ ta một mình, ta không muốn chết ở đây đâu... Ta không thích bóng tối, ngươi mau dậy đi... ”
Khương Ý Vệ hơi mở mắt nhìn nàng, sau đó ngồi dậy nhẹ nhàng xoa đầu: “ Ta sẽ không để muội chết đâu, muội yên tâm. ”
Updated 135 Episodes
Comments
Ivy
Quao😍😍🤤🙈 na9 thât ngọt ngào
2022-05-22
0
Ivy
Ặc, ng khổ vì ngươi thì có
2022-05-22
1
Ivy
Wow, hệ thống thật khiến ng ta mở mang tầm mắt, là hệ thống mà ns chuyện vs kí chủ ít có mức dại nha
2022-05-22
0