Chương 2: Bị chặn lại

Như đã hẹn, khoảng 15 phút sau một chiếc taxi đậu ngay dưới khu nhà Liêu Thanh Dạ đang sống.Sau khi cô chuẩn bị một chút, cầm theo túi xách của mình, và một ít đồ cần dùng một mình lên xe đi đến nhà họ Mộ.

Dọc đường đi Liêu Thanh Dạ luôn dặn tài xế hạ cánh xe phía sau xuống một nửa, tiện cho cô quan sát khung cảnh bên ngoài.Khu vực này không quá đông đúc, nhìn chung đa phần điều là những biệt thự nằm tách biệt.Mỗi ngôi biệt thự ở đây đều được xây dựng một cách vô cùng sang trọng, có nơi được xây dựng cổ kính trải dài cả mấy cây số,uy nguy, tráng lệ như hoàng cung Anh. Có nơi lại chẳng khác nào một lâu đài giữa đời thực, lộng lẫy, xa hoa đến hoa cả mắt.

Nơi đây thật sự làm cho Liêu Thanh Dạ không khỏi bị choáng ngợp.

Lần đi này tin chắc sẽ giúp cho cô có thêm rất nhiều ý tưởng để sáng tác cho bộ truyện tiếp theo của mình, nghĩ vậy nên tâm trạng của Liêu Thanh Dạ cũng trở nên hưng phấn rất nhiều.

Rất nhanh chiếc xe trở Liêu Thanh Dạ đã dừng trước Mộ Gia.

Sau khi xuống xe, thứ mà đập vào mắt Liêu Thanh Dạ mới thật sự làm cô mở mang tầm nhìn.Giờ thì cô đã hiểu vì sao Mộ Gia lại là gia tộc đứng đầu ở thành phố Hạ này. Nhìn từ bên ngoài,tất cả mọi thứ trong căn biệt thự này đa phần điều được dát vàng.Ngay cả cổng biệt thự cũng được chế tạo một cách kỳ công, đến mức làm cho người khác không thể nào rời mắt. Xem ra cô lần này đi quả thật là không uổng công một chút nào.

Lúc này Liêu Thanh Dạ đứng nép sang một bên như đã hẹn, nhằm khuất tầm nhìn của những người mặc áo đen đang đứng canh gác ở trước cổng. Một lúc sau thì cô cũng nhìn thấy phía trong có một người đàn ông,anh ta đang đứng nói gì đó với mấy người áo đen kia.Sau khi thấy mấy tên áo đen kia gật đầu thì anh ta mới đi ra,đảo mắt một vòng như đang tìm kiếm .Như đã nhìn thấy, liền mới đi về hướng mà Liêu Thanh Dạ đang đứng.

''Nhanh lên,đeo cái này vào rồi đi theo tôi.Nhớ là không được nói gì, tôi nói gì thì cô cứ nghe theo đó,nghe rõ chưa ?''

Động tác của người đàn ông có hơi vội vàng,Liêu Thanh Dạ thấy biểu hiện của anh ta như vậy thì cũng chỉ gật đầu, không hỏi gì.Sau khi nhận lấy một tấm thẻ màu đỏ anh ta đưa , bên trên còn có ghi rõ họ tên và cả hình của Miu Tử , liền đeo vào người.Dù sao đã đến đây rồi, nên cô tốt nhất là nghe theo lời anh ta ,tránh gây ra thêm những chuyện phiền phức không đáng có.

Người đàn ông đó liếc nhìn Liêu Thanh Dạ một cái, như là để kiểm chứng xem những gì Liêu Miu Tử nói với anh ta có đúng hay không. Nhưng dường như Miu Tử nói không sai ,cô gái này có vẻ hiểu chuyện hơn, lại không giống như người không nghe lời, sẽ không gây rắc rối cho anh ta.

'' Có bút mực không '' Bình Tây nhìn Liêu Thanh Dạ hỏi.

'' Là bút mực sao?

Có ,tôi vẫn thường đem theo bên mình ''.Vừa nói Liêu Thanh Dạ vừa tìm trong túi mình ,lấy ra một cây bút máy màu đen.

Vì đó là nghề nghiệp nên lúc nào trong túi xách của Liêu Thanh Dạ cũng điều có sẵn bút và một quyển sổ cầm tay. Phòng cho những lúc có những ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu, hoặc là một câu nói thú vị vô tình nghe đâu đó,cô thường sẽ ghi nó lại . Sau đó sẽ chọn lọc, hoặc là chỉnh sửa một chút để nó thích hợp hơn, sẽ đưa vào câu truyện mà mình sáng tác.

Bình Tây nhận cây bút từ tay Liêu Thanh Dạ,sau đó anh lại vẽ lên bên gò má phải của Liêu Thanh Dạ một nốt đen,sau đó thì nhìn đi nhìn lại mấy lần.

''Rất giống,đi thôi !''

Bình Tây tỏ ra rất hài lòng, cũng rất tự tin là họ có thể qua mặt được đám vệ sĩ của Mộ Gia.

Sau khi nhận lại bút từ tay Bình Tây, Liêu Thanh Dạ cũng không hề ngạc nhiên với việc anh ta vừa làm.Bởi vì trên má phải của Miu Tử cũng có một nốt ruồi khá lớn,anh ta chắc là sợ họ sẽ để ý đến vấn đề này.

Sau khi đã bàn bạc sơ qua một chút, Liêu Thanh Dạ liền theo sau lưng Bình Tây tiến vào trong.Những chỗ có camera thì Bình Tây sẽ ra hiệu để hai người đứng gần nhau hơn , giả vờ như là họ đang nói chuyện thật ra là để che khuất tầm nhìn, không để camera bắt được góc gương mặt của Liêu Thanh Dạ.

Lúc đi ngang qua những người áo đen kia, một tên trong số đó liền chặn họ lại.

Liêu Thanh Dạ cùng Bình Tây đồng thời cùng lúc đứng lại, trong lòng của hai người đều có hơi lo sợ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh .

Có thể nhìn ra những người này thân thủ không hề bình thường.Ai nấy đều cao trên một mét tám, nghiêm nghị, vừa nhìn liền biết là những người họ không thể đùa giỡn.

Bình Tây thấy bọn họ nhìn nhìn về phía Liêu Thanh Dạ,anh ta vội bước qua vui vẻ nói với bọn họ mấy câu.

'' Đây là Liêu Miu Tử, là người của Lạc Hoắc người mà tôi đã nói lúc nãy. Hôm nay cô ấy cũng được chọn đến đây,vì có chút việc riêng nên đến hơi trễ. Tôi là lo Mộ Gia quá rộng lớn,e rằng cô ấy sẽ không biết đường vào trong,lỡ đâu đi lạc mất sợ rằng sẽ làm chậm trễ thời gian của buổi tiệc, vậy cũng thật là phiền phức''

Vừa nói Bình Tây cũng vừa ra hiệu Liêu Thanh Dạ bước qua để họ bớt cảnh giác hơn.

Liêu Thanh Dạ cũng hiểu ý, lấy tấm thẻ màu đỏ lúc nãy ra đưa cho mấy người áo đen đó kiểm tra.Từ nãy đến giờ cô cũng luôn cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể,cũng chưa từng né tránh ánh mắt của mấy người áo đen kia.Dù sao những lúc như thế này tốt nhất là không được tỏ ra lo sợ hoặc là né tránh, như vậy sẽ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ.

Một người áo đen nhìn bức hình trên tấm thẻ đỏ , lại nhìn sang Liêu Thanh Dạ.Anh ta nhìn tới nhìn lui mấy lần, lại không hề phát hiện ra có bất kỳ sơ hở nào.

''Liêu Miu Tử '' người đàn ông đó bắt ngờ đọc tên người trong thẻ.

''Vâng, là tôi !'' Liêu Thanh Dạ cũng rất nhanh đáp lại lời anh ta.

'' Tốt nhất đừng có mà giở trò,Mộ Gia không phải nói muốn vào là vào, muốn ra là ra.Tôi sẽ luôn để mắt đến cô, nếu cô dám gây phiền phức hoặc là lừa gạt chúng tôi thì các người phải chịu hậu quả đó biết chưa''.

Người áo đen đó vừa nói vừa nhìn Liêu Thanh Dạ và cả Bình Tây như đang cảnh cáo. Trực giác vẫn luôn nói cho anh ta có gì đó không đúng , nhưng rốt cuộc đó là gì anh ta lại không thể nói ra.

'' Các anh yên tâm, chúng tôi đến đây là để kiếm tiền chứ không phải đến để kiếm chuyện.

Dù sao Lạc Hoắc ở thành phố Hạ tiếng tăm cũng không tệ, không lẽ các anh lại còn nghi ngờ khả năng chuyên nghiệp của chúng tôi '' Liêu Thanh Dạ mỉm cười nói với anh ta.

Cô chính là muốn đem danh dự Lạc Hoắc ra để chắc chắn,hy vọng anh ta sẽ không nghi ngờ.

''Được''

Nghe Liêu Thanh Dạ nói vậy anh ta cũng không thể không nể mặt, trả tấm thẻ đỏ lại cho cô.Dù sao họ cũng là người của Lạc Hoắc, nếu có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải chỉ cần lôi đầu của những người đứng đầu Lạc Hoắc ra là được.

Bình Tây đứng ngay bên cạnh cũng nhìn Liêu Thanh Dạ thầm đưa ra đánh giá.Xem ra thì cô gái này cũng không phải chỉ là một con mọt sách không biết gì như Liêu Miu Tử đã nói.

Lúc này phía ngoài có mấy chiếc xe màu đen đang nối đuôi nhau cũng vừa chạy tới,sau đó dừng lại ngay trước biệt thự nhà họ Mộ. Ngay lập tức mấy tên áo đen phía bên trong thấy vậy liền chạy nhanh ra xếp thành hai hàng, dành ra một lối đi có trải thảm màu đỏ.Tên áo đen đang chặn Liêu Thanh Dạ thấy vậy cũng chạy nhanh ra xếp vào hàng ,không quan tâm đến Liêu Thanh Dạ và Bình Tây nữa.Tất cả bọn họ đồng thời đều đứng ngay ngấn , đầu hơi cuối xuống.

Liêu Thanh Dạ thấy vậy thì cũng rất tò mò, cô cũng quay đầu lại muốn nhìn xem rốt cuộc người xuống xe kia trông như thế nào. Lại có thể làm cho mấy người áo đen to lớn kia cúi đầu kính sợ đến như vậy.

'' Đừng nhìn nữa, chúng ta mau đi thôi! ''

Bình Tây nhìn thấy Liêu Thanh Dạ cứ đứng ngay ra đó,vội vàng ra hiệu.Ý bảo cô nhanh đi vào trong, dù sao bữa tiệc cũng sắp bắt đầu, họ còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ.

Liêu Thanh Dạ cũng gật đầu,nhanh chân bước theo sau.

Chapter
1 Trích đoạn
2 Chương 1: Kế hoạch giả mạo
3 Chương 2: Bị chặn lại
4 Chương 3 : Nhầm phòng
5 Chương 4: Không ai chịu thua ai (1)
6 Chương 5: Không ai chịu thua ai (2)
7 Chương 6: Không ai chịu thua (3)
8 Chương 7: Không ai chịu thua (4)
9 Chương 8 : Sự ấm áp của một người xa lạ
10 Chương 9: Làm khó
11 Chương 10: Nhà họ Mộ
12 Chương 11:''Anh ta chính là Mộ Trác Khải ''
13 Chương 12:Anh muốn làm gì?
14 Chương 13: Một đoạn ký ức
15 Chương 14: Lý Uyển Nhi
16 Chương 15: Cá cược
17 Chương 16: '' Được, tôi đợi em''
18 Chương 17: Điệp Hồ Tiên
19 Chương 18: Liêu Thanh Dạ trở thành trẻ mồ côi
20 Chương 19:Tàn nhẫn?
21 Chương 20:Đối đầu
22 Chương 21: Cô biến mất
23 Chương 22: Vẫn còn minh mẫn
24 Chương 23: Người không có trái tim
25 Chương 24: Đáp lễ
26 Chương 25: Dance Black
27 Chương 26: Bánh Bao Nhỏ
28 Chương 27: Nhóc con rắc rối
29 Chương 28: Nhóc con rắc rối (1)
30 Chương 29: Nhóc con rắc rối (2)
31 Chương 30: Nhóc con rắc rối (3)
32 Chương 31: Cung Tố Tố
33 Chương 32: Không muốn vào tù
34 Chương 33: Bắt người
35 Chương 34''Bắt người (1)
36 Chương 35: '' Bắt người (2)
37 Chương 36:'' Tránh ra''
38 Chương 37:Đẩy lên top đầu trang tìm kiếm
39 Chương 38: Chị ngốc
40 Chương 39: Điều tra một lần nữa
41 Chương 40: Sự tức giận của Liêu Miu Tử
42 Chương 41: Chiếc hộp bí mật
43 Chương 42: Đến nhà họ Cung
44 Chương 43: Đến Bắc Thành
45 Chương 44: Đến Bắc Thành tìm em
46 Chương 45: Kết quả điều tra
47 Chương 46: Thông tin điều tra
48 Chương 47:Tạm biệt
49 Chương 48: Phòng vip 285
50 Chương 49: Phòng VIP 285 (1)
51 Chương 50: Phòng VIP 285 (2)
52 Chương 51: Phòng VIP 285 (3)
53 Chương 52: Phòng VIP 285 (4)
54 Chương 53: Miệng chó không thể mọc được ngà voi
55 Chương 54: Lựa chọn một trong hai
56 Chương 55 : Giữ lại thứ kia
57 Chương 56: Liêu Miu Tử cô thật là đáng chết
58 Chương 57: Phỉ Hương
59 Chương 58: Người đặc biệt trong lòng cậu!
60 Chương 59: Cứu người
61 Chương 60: Trước cửa Lạc Hoắc
62 Chương 61: Tuyệt vọng
63 Chương 62:Chuốc thuốc
64 Chương 63: Cướp người
65 Chương 64:Nụ hôn (H)
66 Chương 65: Sợi dây định mệnh (H nhẹ)
67 Chương 66: Một đêm không nghỉ ngơi (H+)
68 Chương 67:'' Biến Thái! Anh Mau Tránh Ra!''
69 Chương 68: '' Chúng ta kết hôn đi!''
70 Chương 69: Hành động chu đáo
71 Chương 70: Bỏ chốn bằng cách nào?
72 Chương 71: Bí mật trong nhà kho
73 Chương 72: Giữ kín chuyện này
74 Chương 73: Liêu Miu Tử biến mất
75 Chương 74: Khẩu chiến
76 Chương 75: Tìm kiếm
77 Chương 76: Nữ cường
78 Chương 77:Tham sống sợ chết
79 Chương 78: Uy hiếp
80 Chương 79: Người là tự nguyện
81 Chương 80: Người là tự nguyện (1)
82 Chương 81: Người là tự nguyện (2)
83 Chương 82: Phỉ Hương là cậu?
84 Chương 83:
85 Chương 84: Dừng xe
86 Chương 85: Đuổi người
87 Chương 86:Chướng mắt
88 Chương 87: Muốn đến dẫn người
89 Chương 88:
90 Chương 89
91 Chương 90:
Chapter

Updated 91 Episodes

1
Trích đoạn
2
Chương 1: Kế hoạch giả mạo
3
Chương 2: Bị chặn lại
4
Chương 3 : Nhầm phòng
5
Chương 4: Không ai chịu thua ai (1)
6
Chương 5: Không ai chịu thua ai (2)
7
Chương 6: Không ai chịu thua (3)
8
Chương 7: Không ai chịu thua (4)
9
Chương 8 : Sự ấm áp của một người xa lạ
10
Chương 9: Làm khó
11
Chương 10: Nhà họ Mộ
12
Chương 11:''Anh ta chính là Mộ Trác Khải ''
13
Chương 12:Anh muốn làm gì?
14
Chương 13: Một đoạn ký ức
15
Chương 14: Lý Uyển Nhi
16
Chương 15: Cá cược
17
Chương 16: '' Được, tôi đợi em''
18
Chương 17: Điệp Hồ Tiên
19
Chương 18: Liêu Thanh Dạ trở thành trẻ mồ côi
20
Chương 19:Tàn nhẫn?
21
Chương 20:Đối đầu
22
Chương 21: Cô biến mất
23
Chương 22: Vẫn còn minh mẫn
24
Chương 23: Người không có trái tim
25
Chương 24: Đáp lễ
26
Chương 25: Dance Black
27
Chương 26: Bánh Bao Nhỏ
28
Chương 27: Nhóc con rắc rối
29
Chương 28: Nhóc con rắc rối (1)
30
Chương 29: Nhóc con rắc rối (2)
31
Chương 30: Nhóc con rắc rối (3)
32
Chương 31: Cung Tố Tố
33
Chương 32: Không muốn vào tù
34
Chương 33: Bắt người
35
Chương 34''Bắt người (1)
36
Chương 35: '' Bắt người (2)
37
Chương 36:'' Tránh ra''
38
Chương 37:Đẩy lên top đầu trang tìm kiếm
39
Chương 38: Chị ngốc
40
Chương 39: Điều tra một lần nữa
41
Chương 40: Sự tức giận của Liêu Miu Tử
42
Chương 41: Chiếc hộp bí mật
43
Chương 42: Đến nhà họ Cung
44
Chương 43: Đến Bắc Thành
45
Chương 44: Đến Bắc Thành tìm em
46
Chương 45: Kết quả điều tra
47
Chương 46: Thông tin điều tra
48
Chương 47:Tạm biệt
49
Chương 48: Phòng vip 285
50
Chương 49: Phòng VIP 285 (1)
51
Chương 50: Phòng VIP 285 (2)
52
Chương 51: Phòng VIP 285 (3)
53
Chương 52: Phòng VIP 285 (4)
54
Chương 53: Miệng chó không thể mọc được ngà voi
55
Chương 54: Lựa chọn một trong hai
56
Chương 55 : Giữ lại thứ kia
57
Chương 56: Liêu Miu Tử cô thật là đáng chết
58
Chương 57: Phỉ Hương
59
Chương 58: Người đặc biệt trong lòng cậu!
60
Chương 59: Cứu người
61
Chương 60: Trước cửa Lạc Hoắc
62
Chương 61: Tuyệt vọng
63
Chương 62:Chuốc thuốc
64
Chương 63: Cướp người
65
Chương 64:Nụ hôn (H)
66
Chương 65: Sợi dây định mệnh (H nhẹ)
67
Chương 66: Một đêm không nghỉ ngơi (H+)
68
Chương 67:'' Biến Thái! Anh Mau Tránh Ra!''
69
Chương 68: '' Chúng ta kết hôn đi!''
70
Chương 69: Hành động chu đáo
71
Chương 70: Bỏ chốn bằng cách nào?
72
Chương 71: Bí mật trong nhà kho
73
Chương 72: Giữ kín chuyện này
74
Chương 73: Liêu Miu Tử biến mất
75
Chương 74: Khẩu chiến
76
Chương 75: Tìm kiếm
77
Chương 76: Nữ cường
78
Chương 77:Tham sống sợ chết
79
Chương 78: Uy hiếp
80
Chương 79: Người là tự nguyện
81
Chương 80: Người là tự nguyện (1)
82
Chương 81: Người là tự nguyện (2)
83
Chương 82: Phỉ Hương là cậu?
84
Chương 83:
85
Chương 84: Dừng xe
86
Chương 85: Đuổi người
87
Chương 86:Chướng mắt
88
Chương 87: Muốn đến dẫn người
89
Chương 88:
90
Chương 89
91
Chương 90:

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play