[Tường_Lâm] Bảo Bối, Nhìn Anh Một Chút Đi.
Chap 3.
Hạ Tuấn Lâm sinh ra trong hoàn cảnh bất hạnh, cái khốn khó đã rèn nên cái bản tính thứ hai, 1 con người đanh đá, đôi lúc ngạo mạn mà ra tay đánh người.
Những học sinh thời sơ trung luôn lấy gia cảnh cậu ra làm thú vui, đem lời châm chọc bôi nhọ lên nhân phẩm trong sạch của cậu. Khiến cậu biến đổi, dùng bạo lực bảo vệ chính mình.
Nào ngờ lại bị vấy bẩn với cái danh quậy phá.
Tại sao lại áp bức người con trai tội nghiệp ấy.
Mãi khi đến cao trung, bước sang cái tuổi lớn hơn, Hạ Tuấn Lâm lại trở nên điềm tĩnh hơn.
Mặc dù những anh em chí cốt thời sơ trung rủ rê chơi bời. Cậu vẫn miệt mài với công việc, 1 phần chữa bệnh cho mẹ, 1 phần trả nợ cho gã đàn ông bội bạc kia.
Tranh thủ mẹ cậu ốm yếu liền đẩy số nợ nần lên đầu bà, để rồi bao nhiêu áp lực lại chồng chất lên đôi vai trần nhỏ bé ấy.
Hạ Tuấn Lâm.
Còn ồn ào đừng trách tao ra tay ngay tại lớp. //Liếc nhìn//
Nhóm anh em chí cốt.
Ôi ôi Hạ ca bớt giận, tụi em đi học bài đây.
Hạ Tuấn Lâm.
* Không biết Tường ca đã ăn uống gì chưa?*
Hạ Tuấn Lâm.
* Anh ấy hay bỏ bữa sáng, không tốt cho dạ dày chút nào*
Hạ Tuấn Lâm.
//Đứng dậy rời đi//
Học sinh nữ.
Hs1: Tuấn Lâm cậu đi đâu ? Sắp vào tiết học rồi.
Hạ Tuấn Lâm.
Tớ đi vệ sinh 1 chút.
Nhóm anh em chí cốt.
//Xì xào// Đi vệ sinh mà đem theo đồ ăn làm gì?
Tần Minh Tâm.
*Cậu ấy lại đem đồ ăn cho người đó.*
Tần Minh Tâm.
*Rốt cuộc là ai ?*
Tại 1 phòng học khóa trên.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, nhìn xuyên qua tấm cửa kính có thể thấy rõ 1 tấm lưng thẳng, 1 người sở hữu khuôn mặt không góc chết, sống mũi cao gác lên đó là 1 cặp kính gọng bạch kim.
Hạ Tuấn Lâm không kìm được mà nhìn lâu hơn 1 chút, ghi nhớ vào đầu mình, vào tim mình, khắc ghi hình ảnh này vào thâm tâm, để nó in dấu lâu hơn, ở trong đó lâu hơn nữa.
Học sinh nữ.
Học tỷ 1: Em tìm Hạo Tường?
Hạ Tuấn Lâm.
À...vâng. Em có thể gặp anh ấy 1 chút được không ạ ?
Học sinh nữ.
Được chứ, để chị vào gọi cậu ấy.
Hạ Tuấn Lâm.
//Nắm chặt hộp bánh//
Nghiêm Hạo Tường sau khi nghe đồng học nói vài câu, mi tâm bắt đầu nheo lại. Không cam tâm bước ra khỏi lớp.
Hạ Tuấn Lâm liền thấy vẻ mặt không mấy tốt của ai kia thì trở nên ấp úng...
Hạ Tuấn Lâm.
Tường...Tường ca..ban sáng em thấy anh không ăn...em..
Nghiêm Hạo Tường.
Cậu đến đây để học hay làm trò vô bổ ?
Hạ Tuấn Lâm.
Không phải..chỉ là em..
Nghiêm Hạo Tường.
Tôi không mượn.
Hạ Tuấn Lâm.
Không ăn sáng sẽ đau dạ dày..
Nghiêm Hạo Tường.
Thì sao, cũng không liên quan tới cậu
Nghiêm Hạo Tường.
Cậu thích phí phạm thời gian cho những việc vô ích này ?
Nghiêm Hạo Tường.
Thật không có tiền đồ.
Hạ Tuấn Lâm.
Tường ca...em ...
Hạ Tuấn Lâm.
Anh ghét em lắm sao ?
Nghiêm Hạo Tường.
Cậu thông minh đấy.
Nghiêm Hạo Tường.
1 kẻ chuyên làm loạn lại giả nai vào công ty giải trí, lợi dụng lòng tin của mấy người kia để vào nhóm phá hoại công sức của chúng tôi ?
Hạ Tuấn Lâm.
Em không có phá hoại.
Hạ Tuấn Lâm.
Em thực sự muốn cùng mọi người..
Nghiêm Hạo Tường.
Thôi đi. Cậu nghĩ tôi dễ gạt như họ sao ?
Nghiêm Hạo Tường.
Cả ngày chạy lung tung, không chuyên tâm luyện tập.
Nghiêm Hạo Tường.
Lại còn tham gia vào những nơi cấm kị đem về phiền phức tai tiếng cho cả nhóm, cậu nghĩ cậu xứng được vào đó sao ? Đừng có mơ tưởng.
Hạ Tuấn Lâm.
Em không có, anh có phải đã hiểu lầm em
Hạ Tuấn Lâm.
Tường ca, anh không tin em sao ?
Hạ Tuấn Lâm.
Xin lỗi vì thời gian qua em đã làm trễ nãi tiến trình của mọi người, nhưng em thật sự có việc cần giải quyết..
Nghiêm Hạo Tường.
Việc cần giải quyết, là cùng đám con trai cặp kè tới hộp đêm ?
Nghiêm Hạo Tường.
Tên của tôi không phải để cậu gọi. //Quát //
Nghiêm Hạo Tường hét lên rồi lập tức vào lớp, cánh cửa đóng mạnh như thể tránh mối họa lớn.
Hạ Tuấn Lâm ngơ ngác nhìn theo, từng giọt từng giọt pha lê ấm nóng lăn dài xuống bầu má.
Hạ Tuấn Lâm.
* Anh ấy không thèm nghe mình giải thích *
Hạ Tuấn Lâm.
* Hạ Tuấn Lâm, mày đúng là tai hại*
Hạ Tuấn Lâm ôm hộp bánh lủi thủi quay về lớp. Đôi mắt ngấn lệ bộc lộ hết nỗi buồn hiện tại của cậu.
Tần Minh Tâm.
* Cậu ấy khóc sao ?*
Nhóm anh em chí cốt.
Ấy ấy lão đại, ai bắt nạt anh thế ?
Hạ Tuấn Lâm.
Không có ai cả. //Lạnh nhạt //
Buổi trưa tan học sớm, cậu tranh thủ chạy về thăm mẹ một chút.
Nào ngờ căn nhà nhỏ lại bị quậy banh, đám người áo đen hung hãn ồ ạt xông vào la lối.
Hạ Tuấn Lâm.
//Hốt hoảng // Mẹ..Lam nhi..
Hạ Tuấn Lâm.
Các người là ai, sao lại phá nhà chúng tôi ?
Hạ Tuấn Lâm.
Gì chứ ? Tại sao các ông không kiếm ông ta ?
Hạ Tuấn Lâm.
Chúng tôi không có nợ các người cái gì cả.
Hạ Thiên Lam. (Em gái cậu)
Anh hai..
Nhạc Yến. (Mẹ cậu)
Hạ nhi.
Đám côn đồ
Ông ta ? Ông nào ?
Hạ Tuấn Lâm.
Các người không phải là đám cho ông ta vay tiền ? Vậy các người là ai ?
Đám côn đồ
Là ai sao ? Là chủ nợ.
Đám côn đồ
Con nhóc kia vay tiền bọn này, tới hạn dám không trả, lập tức xiết nợ.
Hạ Tuấn Lâm.
Em nợ họ tiền sao ?
Nhạc Yến. (Mẹ cậu)
Lam nhi ..con...thực sự..
Hạ Thiên Lam. (Em gái cậu)
Anh hai..mẹ..con..con..
Hạ Tuấn Lâm.
Các ông có thể cho tôi thêm vài ngày không, đường đột tôi chưa kịp chuẩn bị tiền.
Hạ Tuấn Lâm.
3 ngày nữa sẽ trả đủ cho ông.
Đám côn đồ
Hừ..được thôi, 1 cơ hội đầu tiên tao cho chúng mày, không trả đủ thì liệu hồn.
Nói rồi bọn chúng rời đi.
Căn nhà bị đập phá đến hoang tàn.
Hạ Tuấn Lâm.
Lam nhi, chuyện này là sao ?
Hạ Tuấn Lâm.
Em dây dưa với đám người đó..
Hạ Thiên Lam. (Em gái cậu)
Kh...không..Anh hai em không có.
Hạ Tuấn Lâm.
Vậy tại sao họ lại chạy tới đây hả ? //Nói lớn //
Hạ Thiên Lam. (Em gái cậu)
Em..em xin lỗi.. //Bật khóc//
Hạ Thiên Lam. (Em gái cậu)
Hôm đó mẹ đột ngột tái bệnh, em không có tiền..nên nên em..mới
Nhạc Yến. (Mẹ cậu)
Lam nhi,... con..
Hạ Tuấn Lâm.
Tại sao lại không nói anh biết ?
Hạ Thiên Lam. (Em gái cậu)
Lúc đó anh gặp nhiều phiền muộn, em chỉ muốn giúp anh 1 chút..nhưng nào ngờ ..
Hạ Tuấn Lâm.
Đồ ngốc, đám người xã hội đen đó không bao giờ nói lí lẽ..
Hạ Tuấn Lâm.
Thôi được rồi mau dọn dẹp đi, chuyện này để anh lo
Nhạc Yến. (Mẹ cậu)
Hạ nhi, mẹ xin lỗi con.
Nhạc Yến. (Mẹ cậu)
Là tại mẹ mới thêm gánh nặng cho con.
Hạ Tuấn Lâm.
Mẹ à, đây là trách nhiệm của con, làm sao gọi là gánh nặng được.
Hạ Tuấn Lâm.
Con trai mẹ lớn rồi, biết cách kiếm tiền mà, mẹ yên tâm.
Nhạc Yến. (Mẹ cậu)
Con ngoan, mẹ tự hào về con.
Chiếc xe màu đen vô tình đi qua, nhìn thấy đám côn đồ hung văn đi ra từ căn nhà mà Hạ Tuấn Lâm vừa bước vào.
Nghiêm Hạo Tường.
Giao du với đám người xấu mà tỏ vẻ thanh cao..giả tạo
Vệ sĩ.
Cậu chủ, về nhà hay công ty ạ.
Nghiêm Hạo Tường.
Về lại công ty, buổi chiều có tiết vũ đạo .
Chiếc xe lạnh lẽo rời đi, mang theo 1 sự hiểu lầm không thể giải bày...
Hạ Tuấn Lâm.
Hạ Tuấn Lâm cố lên ! Mày làm được mà..
Hạ Tuấn Lâm.
Chỉ việc nhỏ này mà hạ gục được mày sao ? Mẹ và Lam nhi còn trông cậy hết vào mày đó.
Trong căn phòng nhỏ, 1 bóng lưng khẽ nhúc nhích, bàn tay nắm lại tự động viên cho bản thân mình..
Con nhỏ tác giả nhạt nhẽo.
Có ai không, tim cho tui đi nào.❤❤
Comments
𝐓𝐅丶𝐀𝐧𝐧𝐳𝐲㋰
bé của em ko phải tai hại đâu mà
2025-04-06
1
𝐓𝐅丶𝐀𝐧𝐧𝐳𝐲㋰
Nghiêm Hạo Tường chứ còn ai nx
2025-04-06
1
Nghiêm Hạ Anh🐻🐰
Ê ai dán mỏ ổng lại đi chứ mỏ ổng đi chs hơi xa r đó🙂
2025-04-15
0