Chap 2

"Không có gì, cô ấy bị mệt nên vẻ mặt không tốt thôi."

Không đợi cô nói hết anh đã ngắt lời. Cô ngơ ngác nhìn anh.

Trịnh phu nhân nghe anh nói, hơi nờ vực ngồi xuống. Ân cần hỏi han cô.

"Bị mệt sao, sao lại mệt, không nói mẹ biết."

"Con..."

"Hay, hay hai đứa có tin vui. Có phải mẹ sắp được bồng cháu rồi không.?"

Bà Trịnh luyên thuyên mà không để ý mặt anh đã đen như than.

Giai Ân không biết nói gì. Cô cũng muốn có tin vui như mẹ nói lắm đó chứ.

"Mẹ, không có đâu, con chỉ hơi mệt người thôi. Còn chuyện có con, sẽ không xảy ra được đâu."

Nghe vậy cả Trịnh Hàn lẫn mẹ anh đều nhíu chặt mày.

"Sao lại không xảy ra. Hai đứa..

"Mẹ, cô ấy nói nhảm thôi, ngày nào cũng gắng sức, sớm muộn sẽ có thôi."

Tay anh quàng lên vai cô, cười cười nói.

Trong giây phút ấy, anh cũng không biết sao mình lại thốt ra câu nói ấy. Là để che mắt hay thật tâm anh muốn vậy.

"Phù, thật là, làm mẹ hết hồn."

"Thôi ăn đi, đừng bàn vấn đề này nữa."

Nói rồi anh bắt đầu dùng bữa. Còn cô thì vẫn nhìn anh. Anh nói vậy, có phải là đã chấp nhận cô rồi không. Chấp nhận cô là vợ anh, chấp nhận cô sinh con cho anh.

Sau khi Bà Trịnh về, anh lại lôi kéo cô hoan ái như mọi khi. Chỉ khác là đêm nay thể xác và linh hồn cả hai đều hòa quyện nhau. Cảm giác này rất tuyệt vời.

Cô còn đang cảm nhận cảm giác hạnh phúc này thì thấy anh ngồi dậy mang đồ vào, sau đó kéo hộc tủ lấy ra lọ thuốc tránh thai.

"Uống vào đi."

Tim cô nhói lên, như không tin lời anh nói. Không phải anh đã chấp nhận cô rồi sao.?

"Không, em không muốn. Không phải anh đã nói mình sẽ sinh con sao?"

" Hửm? Nói trước mặt mẹ tôi, cô cũng tin? Nhanh uống vào, đừng để tôi nhắc lần nữa."

Giai Ân không hiểu, tại sao hết lần này đến lần khác anh đều buông lời tàn nhẫn với cô. Cô đã làm gì nên tội chứ.

"Em không uống. Em muốn sinh con. Em muốn làm mẹ. Anh không chịu ly hôn thì thôi. Phải cho em một đứa con chứ."

"Triệu Giai Ân, cô nghe cho rõ. Cô phải ở bên tôi đến khi Giai Di trở lại, còn chuyện sinh con của tôi, cô chết tâm đi. Cô không uống, để tôi giúp cô."

Vừa dứt lời, anh liền lấy viên thuốc cưỡng ép cô uống vào.

Dù cô cố phản kháng nhưng vẫn không cản nổi anh.

Nhìn mặt cô đỏ bừng, nước mắt ướt đẫm. Anh liền thấy xót thương, không hiểu mình làm sao. Nhưng trong đầu anh vẫn luôn nhắc nhở, cô là người phụ nữ ích kỉ, làm anh mất đi người anh yêu, cô cũng không được hạnh phúc.

Không nhìn cô lâu, anh vôi bước ra ngoài.

"Trịnh Hàn, anh ác lắm.. "

Ra khỏi phòng, anh vẫn nghe tiếng gào khóc của cô.

Từ hôm đó, mỗi khi vừa dứt cuộc hoan ái, anh đều thấy cô lạnh nhạt lấy thuốc uống rồi đi khỏi phòng.

Anh không thể biết được, chuyện này lại cản trở anh cho ngày sau.

Nửa năm sau

Giai Ân mệt mỏi bước vào nhà, nhìn tờ giấy xét nghiệm trên tay, cô thở dài cất nó vào túi xách rồi về phòng.

Đi ngang qua thư phòng, cô nghe giọng nói của anh vọng ra.

"Có tin tức của Giai Di rồi sao?... Cô ấy đang ở đâu?... Được rồi, các người tiếp tục theo dõi cho tôi."

Cô biết ngày này cũng đến. Cho dù đã cố mạnh mẽ, không quan tâm anh nữa. Nhưng sự thật, tình cảm cô giành cho anh vẫn không đổi, vẫn yêu anh như thế.

Cô trượt xuống, nước mắt tuông, cố gắng không kiềm tiếc nấc nhưng nó vẫn lọt vào tai anh.

Trịnh Hàn hẫn đi một nhịp, vội cất bước ra cửa, môi mấp máy định nói gì đó nhưng rồi lại thô lỗ kéo cô lên.

"Cô khóc cái gì, không phải muốn thoát khỏi tôi sao?. Bây giờ Giai Di sắp về rồi, cô nên vui mới phải."

"Vui chứ. Tôi đang rất vui. Haha. Anh không thấy sao."

Giai Ân cười ngây dại, nhưng nước mắt ướt đẫm cả gương mặt.

"Cô, hừm, đã lỡ làm người thay thế lâu vậy rồi, làm nốt những ngày còn lại đi"

Trịnh Hàn ghét cái biểu cảm này của cô. Nó như một con sâu nhộng đục khoét vào trái tim anh, từng chút từng chút ăn sâu vài làm anh đau nhói.

"Ahh.. anh lại muốn làm gì?"

"Làm những chuyện chúng ta làm hằng ngày thôi."

Dứt lời, anh ném cô lên giường. Tay nhanh chóng cở y phục hai người. Không đợi cô phản ứng liền đi vào trong cô.

Mặc anh hùng hục trên người, cô mặc kệ. Chỉ mong nhanh chấm dứt.

Sau khi xong, anh liền vào phòng tắm. Đến khi bước ra thấy cô đã mặc đồ nhưng lại đang nằm vô hồn nhìn trần nhà. Nhìn cô không khác gì cánh hoa bị người ta chà đạp.

Có gì đó hối thúc anh đến ôm ấp vuốt ve cô, nhưng không, anh đã không làm thế.

"Chưa uống thuốc sao?"

"Không cần thiết."

Gương mặt lạnh lùng, ẩn nhẫn trong đó cả sự bất cần.

"Triệu Giai Ân, đến giờ cô vẫn chưa bỏ ý định sinh con của tôi?"

Cô nghe thế quay lại nhìn anh, ngồi dậy với lấy thuốc bỏ vào miệng cố nuốt xuống mà không cần nước.

"Được rồi chứ."

Nói xong cô đi ra khỏi phòng.

Anh nhìn cô từ phía sau, có chút gì đó không đành lòng, cũng có chút gì đó âm ỉ trong tim.

Đang thất thần thì có tiếng điện thoại cắt đứt suy nghĩ của anh.

"Thật sao?  Tôi cho các cậu ba ngày để đưa cô ấy về nước. Tôi không muốn trễ hơn đâu."

Cúp điện thoại anh mới phát hiện bóng lưng cô vẫn đứng trước cửa.

Cô nghe thấy rồi? Mà vậy thì đã sao? Giai Di sắp về, người con gái anh yêu sắp về rồi.

Cô đứng đó một chút lại chậm chạp bước đi. Cô cười, tốt rồi. Từ giờ cô được tự do rồi. Không cần phải nhìn người cô yêu hằng đêm nhung nhớ người khác nữa.

Thật tốt, phải vui chứ, sao nước mắt lại tuông thế kia.

*****

Ba ngày sau.

"Anh kí đi."

Đập vào mắt anh là ba chữ ĐƠN LI HÔN.

"Lại nữa sao? Cô..."

"Không phải hôm nay Giai Di về sao.

Cô ngắt lời anh."

Anh định nói lại gì đó nhưng nhận ra chẳng biết nên nói gì.

Hết chap 2.

Hot

Comments

cocorun

cocorun

mình thì rất ghét phụ nữ nhu nhược và không biết yêu chính mình nên đọc tới đây lại cầu mong bà nữ chính bị vô sinh vì uống nhiều thuốc tránh thai.

2024-10-11

0

Đàm Tùng Vận

Đàm Tùng Vận

đừng nói nữ 9 uống thuốc ngừa thai nhiều nên khó mạng thai nha

2022-10-04

2

Lan Anh Huynh

Lan Anh Huynh

đau lòng

2022-04-23

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play