Chương 2

Kazuha giật mình tỉnh giấc.
Cậu vội bật dậy, tay xoa xoa hai bên vừng thái dương, lông mày nhíu lại trông khó chịu vô cùng.
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
...
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
Lại là giấc mơ đó...
Kazuha khẽ xoa đầu. Bây giờ đầu cậu đau như búa bổ.
Cơn chóng mặt đột nhiên ập tới khiến cho Kazuha bất giác không chịu được, cậu buồn nôn.
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
Khó chịu thật...
Mơ thấy giấc mơ không mấy gì tốt đẹp. Nó khiến cho cậu bỗng nhớ đến mẹ của mình.
Người đàn bà hết mực yêu thương cậu. Nhưng cũng rất nhẫn tâm khi đã vứt bỏ cậu.
Mẹ
Mẹ
"Con kỳ lạ thật đấy."
Mẹ
Mẹ
"Tại sao mẹ lại sinh ra con nhỉ, Kazuha?"
Mẹ
Mẹ
"Giá như mẹ chưa từng sinh ra con...thì tốt biết mấy..."
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
!!!
Kazuha bịt chặt miệng lại, cố kiềm nén đi cơn buồn nôn.
Tại sao cậu lại nhớ đến cái quá khứ không mấy tốt đẹp kia chứ?
Nó đã bám theo cậu suốt một quãng thời gian dài đằng đẵng cho đến tận bây giờ rồi.
Nhiều lúc cậu đã cố quên đi nó. Nhưng có lẽ nó đã ám ảnh sâu trong tâm trí của cậu rồi. Cố quên nhưng không được.
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
Mẹ à...
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
Làm ơn đi...
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
Tha cho con...
Kazuha dùng một tay ôm lấy trán, cậu cực khổ thầm cầu xin người đàn bà tàn nhẫn kia.
Sóng mũi đã có hơi cay. Nhưng Kazuha lại không khóc.
Cậu chỉ biết cúi đầu xuống kìm nén đi nổi uất ức của mình.
Có lẽ cậu chưa quên được.
Không phải vì bản thân có thể nhìn thấy thứ đó. Mà là vì cậu quá đỗi yêu người đàn bà kia.
Yêu người mẹ đã nhẫn tâm vứt bỏ mình.
Nghĩ đến đây Kazuha bất giác nở một nụ cười khổ.
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
Giá như con không yêu mẹ nhiều như vậy thì đã tốt rồi...
Mẹ rất yêu cậu. Nhưng lại có thể vứt bỏ cậu.
Cậu cũng rất yêu mẹ. Nhưng lại không thể quên đi bà.
Mọi thứ thật không công bằng nhỉ...?
Đáng lẽ ra cậu phải hận bà thật nhiều vì đã bỏ rơi cậu mới phải.
Nhưng... Cậu lại không làm được.
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
Mẹ à...
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
Con ghét mẹ lắm...
.
Kazuha mệt mỏi, chóng mặt vì cái giấc mơ không tốt đẹp ban nảy.
Sau khi ổn định lại tinh thần. Kazuha rời khỏi giường, cậu đi ra bếp rót cho mình một ly nước để uống.
Có lẽ vì tỉnh giấc trong lúc nửa đêm đã khiến cho cổ họng cậu khô khát.
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
Hà... Quá đã!!
Kazuha nốc hết một ly nước. Sau đó lại hà ra một hơi vì cơn thỏa mãn. Chỉ một ly nước thôi dường như đã giúp cậu cảm thấy thoải mái hơn.
Nổi muộn phiền ban nảy có lẽ cũng đã vơi bớt đi được phần nào.
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
Trễ rồi...
Kazuha liếc mắt lên nhìn chiếc đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng. Cậu chống hông thầm chửi cái giấc mơ kia
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
Thiệt tình.
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
Nếu không tại cái giấc mơ kia thì mình đã được ngon giấc rồi...
???
???
Kazuha...
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
Sao đấy?
Cậu đang mãi mê ngắm nhìn cái đồng hồ. Nghe ai đó gọi tên mình, cậu vô tư bất giác đáp lại ngay.
Lại không hề biết rằng bản thân mình vừa làm một điều dại dột. Bây giờ là 2 giờ sáng đấy? Giờ này làm gì còn ai thức cơ chứ? Mà nếu còn thì trong nhà cậu cũng chẳng có ai cả. Cậu sống một mình mà.
Khi nhận ra có gì đó sai sai thì cậu bất giác đơ người, toàn thân run rẩy, phía sau bỗng thấy hơi lạnh lạnh, tóc gáy cũng rợn lên hết.
Cốc nước trên tay cũng không cẩn thận làm rơi xuống. Mảnh thủy tinh cứ thế mà văng tung tóe.
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
A-ai..ai vậy..?
Miệng cậu mấp máy không hốt rõ lời. Cậu sợ hãi đến mức nhắm chặt mắt lại, không dám hé ra.
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
Haha... Làm gì có ai cơ chứ... Chắc mình nghe nhầm rồi...
Kazuha đặt tay lên ngực trái, thầm trấn an bản thân.
Không sao đâu... Chỉ là nghe lầm mà thôi...
???
???
Không nhầm đâu.
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
!!!
Kazuha chết đứng tại chỗ.
Cậu run rẩy lên từng đợt. Khẽ liếc mắt sang bên cạnh, nơi phát ra tiếng nói.
Kazuha hoảng hốt khi thấy bóng dáng của ai đó.
Cao hơn cậu một chút.
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
"B-bình..bĩnh tĩnh nào..."
Kaedehara Kazuha
Kaedehara Kazuha
"Đ-đừng hoảng sợ..."
Kazuha cắn chặt môi, cố giữ bình tĩnh hết mức có thể.
Cậu khẽ liếc sang nhìn "thứ đó" thêm một lần nữa...
Lần này cậu dám chắc... Cậu đây gặp "nó" thật rồi... Không phải đùa hay là mơ ngủ gì cả...
Bỗng.
"Thứ đó" đợt nhiên ghé sát vào cậu, còn thì thầm vào tai cậu hỏi một câu.
???
???
Cậu thấy được tôi à?
-Còn-
Hot

Comments

Raiden Shogun

Raiden Shogun

vâng,thấy rõ trước mặt,anh tưởng có người thấy anh trên mây trên gió trên trời dưới đất trên bờ dưới ruộng hay gì?

2024-12-05

0

(~⁠ ̄⁠³⁠ ̄⁠)⁠~

(~⁠ ̄⁠³⁠ ̄⁠)⁠~

vẫn rất hồn nhiên và vô tư

2024-07-26

2

•Sakura_Alice•

•Sakura_Alice•

Thương anh tui :(

2023-08-17

4

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play