Bạch Trần Tinh chớp chớp mắt nhìn gương mặt gầy gò, tiều tụy, hốc hác đến đáng thương ở trong gương cùng với mái tóc trường dài che lấp gần nữa khuôn mặt. Dù vậy cũng không che nổi một thân bệnh trạng.
" 001, mở cốt truyện đi. " Vừa dứt lời, xuất hiện trên vai hắn là một tiểu mao cầu màu trắng. Nó gọi là 001, là hệ thống sẽ giúp hắn thuận lợi hoàn thành di nguyện của mỗi nguyên chủ ở mỗi thế giới, tích đủ số mãn nguyện, hắn sẽ quay trở về thế giới cũ. Chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy 001, cùng với nó giao lưu.
" Mở ra cốt truyện, hoàn thành. " Giọng nói ngọt ngào như một đứa trẻ 001 vang lên. Một đoạn ký ức xa lạ xâm nhập vào trong bộ não của thiếu niên, đau đớn, tê dại. Bạch Trần Tinh đỡ trán, tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ làm hắn được một trận cười lạnh. Cảm thấy nguyên chủ như vậy mà chết đi cũng thật quá đáng tiếc.
Nguyên chủ gọi là Lâm An, đã từng là tiểu thiếu gia của Lâm gia " thiên kiều vạn sủng" mà lớn lên, chỉ tiếc đó chỉ còn là quá khứ. Hắn chẳng qua chỉ là một con tu hú chiếm tổ, thay thế thân phận thật thiếu gia suốt 18 năm.
Thật thiếu gia trở về là lúc, Lâm An hoàn toàn bị lãng quên, nguyên chủ chui rủi trong căn phòng chật hẹp, xập xệ và dơ bẩn không ai thèm quan tâm đến. Ba mẹ và ca ca trong mắt chưa từng có Lâm An người này. Tìm được thật thiếu gia Lâm gia người cảm thấy hổ thẹn, càng ra sức bồi thường cho thật thiếu gia Lâm Hà.
Lâm An địa vị tuột dốc không phanh, tất cả mọi người đều vì Lâm Hà mà xoay chuyển, cung phụng hắn hết thay, cưng chiều hắn mua sao được sao muốn trăng được trăng. Lâm An như bị rơi vào quên lãng, người thân không, bạn bè càng không. Lâm An như bị thế giới này cô lập, nổi cô đơn ăn mòn nguyên chủ từng phút giây.
Những điều như vậy không đến mức làm Lâm An tuyệt vọng. Là Lâm Hà khắp nơi gây khó dễ, dùng mọi cách hãm hại, vu oán giá hoạ cho hắn. Bị mọi người xa lánh, khinh nhục và dè bỉu, một con người lại có thể nhẫn nhịn được bao lâu?!! Cuộc đời Lâm An lên voi xuống chó, vô vị tẻ nhạt, yếu đuối hèn nhát đến mức không thể phản kháng nổi.
Lâm Hà là vi diện chi tử, quang hoàng vai chính, Lâm Hà là thần sủng nhi, người hắn chán ghét đều không có kết cục tốt. Lâm An chân chính là kẻ phụ trợ cho Lâm Hà một thân sáng rực, đứng trên đỉnh cao nhân sinh. Lâm An càng vùng vẫy kháng cự, Lâm Hà càng sung sướng khi dẫm đạp nguyên chủ xuống vũng lầy tối tăm. Lâm Hà người ngoài ôn hoà thiện lương, luôn dùng khuôn mặt tràn đầy nước mắt đó đạt được hảo cảm của vô số người. Cũng chỉ có Lâm Hà mới biết, hắn thật sự tính cách ra sao.
Bạch Trần Tinh chiếm được thân thể của Lâm An. Nguyên chủ đã dùng thuốc ngủ, tự tử kết liễu cuộc đời, chẳng còn gì để Lâm An lưu luyến. Bạch Trần Tinh hắn lại không phải Lâm An, sẽ không để kẻ nào ngáng chân hắn, càng không ngu dốt bị người chà đạp. Di nguyện của Lâm An cực kỳ đơn giản, rời đi Lâm gia, tránh xa Lâm Hà tìm kiếm một cuộc sống thuộc về chính mình.
Vì là thế giới đầu tiên nên nhiêm vụ đối với hắn có vẻ đơn giản, nhưng càng về sau độ khó càng tăng lên gấp bội. Bạch Trần Tinh hắn không vội vàng, quay trở về sao. Hắn còn rất nhiều rất nhiều thời gian. Nhưng người kia hãy sống thật tốt, đừng để hắn thất vọng là được. Thiếu niên ánh mắt lộ ra một tia hàn quang, rất nhanh đã biết mất chỉ còn vô hại, nhu nhược, yếu ớt thiếu niên.
Bạch Trần Tinh tìm kiếm cây kéo sắc, không chút lưu tình cắt xuống mái tóc vương víu, toàn bộ gương mặt của Lâm An mới hoàn toàn triển lộ ra bên ngoài. Lâm An sinh đến thanh tú khả nhân, đôi mắt đào hoa linh động. Bạch Trần Tinh nhe răng cười, nhìn thấy như ẩn như hiện lúm đồng tiền. Một thiếu niên như vậy, lý nên có được một cuộc sống hạnh phúc. Chỉ trách nguyên chủ chỉ là một cái vai phụ, cái chết của Lâm An mới chính là bàn đạp tốt nhất cho tương lai người người ngưỡng mộ của Lâm Hà.
Chiếc bụng nhỏ kháng cự kêu lên. Thiếu niên xoa xoa bụng, cảm giác đói khát phá lệ rõ ràng. Dựa theo trí nhớ nguyên chủ Bạch Trần Tinh tìm kiếm đến nhà ăn, trùng hợp là Lâm gia người mới dùng xong bữa tối. Từ khi Lâm An làm rõ thân phận, hắn như thế nào có ăn uống hay sống chết ra sao chẳng ai đi quản, cũng bởi vậy nguyên chủ tự sát chết ba bốn ngày sau mới có người hầu phát hiện ra, hơi thở biến mất, thân xác đã lạnh lẽo, trong phòng lưu lại mùi tanh tưởi.
Niệm tình 18 năm tình cảm, để nguyên chủ tiếp tục ở lại Lâm gia đã là tận tình tận nghĩa. Lâm gia vì không để người ngoài dèm pha. Cho nguyên chủ một cái đàng hoàng tang lễ. Bạch Trần Tinh buồn cười thật sự. Lam gia cả nhà, chẳng có kẻ nào tốt đẹp cả.
Mọi người đối hành động của Lâm gia với nguyên chủ mà tung hô, nói Lâm gia thật nhân hậu, không vì nguyên chủ giả thiếu gia mà hết tình cảm, không đuổi hắn ra khỏi Lâm gia, làm hắn tự sinh tự diệt. Đến chết cũng kỹ càng lo hậu sự cho nguyên chủ. Lâm gia cứ như vậy, hưởng thụ người đời ca tụng.
Bạch Trần Tinh xuất hiện, Lâm gia bốn người cười nói vui vẻ, không khí cực kỳ hoà hợp hoà ái, hoàn toàn phớt lờ đi sự xuất hiện của thiếu niên. Lâm gia người như vậy thờ ơ nguyên chủ chắc hẳn sẽ cảm thấy ủy khuất cùng khổ sở đi. Nhưng Bạch Trần Tinh hắn không phải nguyên chủ, càng sẽ không có những thứ cảm xúc yếu đuối như vậy.
" Dì Hoa, lấy cho ta một phần đi. " Bạch Trần Tinh bình lặng như nước ngồi xuống bàn, nhìn trung niên nam nhân Lâm phụ nhân đứng bên cạnh mỹ mạo Lâm phu nhân. Dì Hoa nàng là giúp việc của Lâm gia, chuyên phụ trách bữa ăn hằng ngày. Dì Hoa do dự, phân vân không biết nên làm như thế nào. Nàng chẳng qua là thấp hèn một cái nho nhỏ người làm, không thể tự mình quyết định.
Biết dì Hoa khó xử, hắn cũng không làm phiền nàng, tự mình đích thân vào nhà bếp, tìm kiếm đồ ăn, là đồ ăn thừa nhưng không sao cả, có thể làm no bụng là được, hắn không chê. Khi ở kiếp trước, một mẫu bánh mỳ khô cũng đã vô cùng quý giá, hắn đối với đồ ăn vô cùng trân trọng, đến khi nào đói đến không chịu nổi mới giám ăn.
Dì Hoa nhìn nguyên chủ lớn lên, cảm tình cũng rất sâu nặng. Nhìn nguyên chủ như vậy, nàng nhất không đành lòng. Lâm An thiếu gia số khổ a, nụ cười thuần lương đó cũng biến mất không còn. Cái nàng thấy, là trầm tĩnh không chút cảm xúc người mà thôi. Nuôi con cho con mèo đều có tình cảm, Lâm An thiếu gia sống Lâm gia 18 năm cảm tình, nói không có đều không có.
Lâm gia bốn người nội tâm nổi lên kinh ngạc?!! Này là Lâm An?!! Hắn bộ dạng không phải luôn cúi gầm đầu, rụt rè một câu chẳng giám nói sao?!! Hắn bây giờ tươi sáng khuôn mặt, nhưng ánh mắt quá mức bình đạm thản nhiên. Lâm An như vậy từ khi nào?!! Bọn họ đã bỏ xót điều gì sao? Lâm Hà trở về Lâm gia, Lâm An luôn tìm cách lảng tránh. Lâm An đột nhiên xuất hiện ở nhà ăn, không kinh ngạc là giả.
Lâm Hà nheo nheo mày, ngữ khí khó chịu mang theo nụ cười giả dối nói. " Chính là ca, đồ ăn đã không còn nữa, thức ăn thừa đều cho con chó ta dưỡng ăn hết rồi. Hay là ngươi nhịn nhịn một chút, sáng mai bữa sáng lại đến sớm một chút?!! Bây giờ cũng đã không còn sớm, nguyên liệu không còn gì nữa đâu a. " Lâm An chẳng xứng đáng ăn cơm thừa, còn thấp kém hơn một con chó. Lâm An không xứng đáng cùng chung bàn với Lâm gia. Nếu được, Lâm Hà muốn Lâm An đói chết. Sau đó cầu xin hắn cho hắn được ăn. Chỉ nghĩ đến đây thôi, Lam Hà vô cùng phấn khích.
Lâm Hà chán ghét nguyên chủ rõ ràng như ban ngày, Lâm gia lại là dung túng hắn thích làm gì thì làm. Nguyên chủ chết, không thiếu Lâm gia bọn họ một phần. Lâm Hà gọi hắn một tiếng ca, nhưng bên trong không chứa lấy một phần kính trọng, chỉ có khinh thường cùng miệt thị ánh mắt. Suy cho cùng Lâm Hà mới đích thị là hài tử của Lâm gia, còn Lâm An là một đứa trẻ mồ côi bám víu lấy sự bố thí của bọn họ mà thôi.
" Ngươi nói cũng đúng. " Lâm Hà chờ xem Bạch Trần Tinh sẽ có như thế nào phản ứng, ngoan ngoãn nghe lời như mọi khi đi. Hắn chính là thích bắt nạt Lâm An, cho hắn bộ dạng nan kham nhất. Mà Lâm An, cũng chưa từng phản kháng hắn, Lâm An không giám. Bộ dạng Lâm An khuất nhục hắn xem đó là lẽ đương nhiên. Lâm An sao, hắn là con chó mà hắn nuôi dưỡng, chỉ được phép phục tùng mệnh lệnh của hắn.
Nhưng là, Bạch Trần Tinh lại chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trên môi nở nụ cười, đánh tan hết suy nghĩ của Lâm Hà " Ta lại không thể chờ đến bữa sáng a. Lỡ ta chết đói, chết trong Lâm gia thì thật chẳng phải Lâm gia sẽ được lên báo ' nở mày nở mặt ' với thiên hạ? Người ngoài mà biết, ta bị chết đói trong Lâm gia sẽ suy nghĩ như thế nào đâu. Là chê cười hay vẫn là chúc mừng các ngươi? Ta rất mong chờ a." Bạch Trần Tinh ngồi đối diện Lâm Hà, một tay đỡ má, nhìn xem biểu tình của Lâm gia người lúc này.
Một bộ ta vì các ngươi mà suy nghĩ, nhanh nhanh mang lên bữa tối cho ta, ta cũng vì suy xét các ngươi hảo, ta mà chết các ngươi cũng đừng mong tốt đẹp. Lâm Hà hai hàm răng va chạm vào nhau, Lâm An ngày hôm nay uống lộn thuốc?!! Giám làm trái ý hắn?!! Hắn từ đâu có lá gan to như vậy? Miệng lưỡi còn nhanh nhẹn như vậy?!
Bạch Trần Tinh lời nói quả là đả động nhân tâm, Lâm gia cực chú trọng sĩ diện, không cho phép xuất hiện một chút dèm pha. Luôn trầm mạc Lâm gia chủ khụ nhẹ hai tiếng, phân phó dì Hoa lần nữa làm bữa tối cho Lâm An. Bạch Trần Tinh mỹ mãn ăn bữa tối. Lâm Hà vì phản ứng của Lâm gia chủ hai má nóng rát, nhự tự mình tát cho mình hai bạt tay, lời nói phía trước của hắn còn không phải là trò cười? Nhìn Bạch Trần Tinh như muốn giết hắn không thành, oán độc cực kỳ.
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
Updated 93 Episodes
Comments
Lan Phan
💐💐💐💐💐💐💐
2024-09-30
0
Mèo Ú
Đây là truyện dịch ạ? Thấy nhiều cú pháp ngược
2024-04-29
2
Linh
Hình như au dịch hơi lậm qt nhưng mà vẫn dễ hiểu hơn qt ~~ vẫn ủng hộ nè^^
2024-04-12
1