Chương 8: Hoan lạc

Chiếc xe đen sang trọng vụt qua màn đêm, trên xe không khí tràn ngập mùi rượu cùng khói thuốc lá khiến ai cũng cảm thấy khó chịu. Đông Khiết ngồi trên ghế lái nhìn qua chiếc gương chiếu hậu, giọng vang lên có vài phần lo lắng.

"Lão đại, anh thật sự không sao chứ?"

Hoắc Dịch Thành trầm lặng ngồi ở phía sau, nhàn nhạt phả khói vào không trung. Ánh mắt đầy u mê lại có vài tia máu đỏ nhuốm mùi dục vọng. Một lúc sau mới cất tiếng lạnh lẽo.

"Điều tra xem bang Lục Hổ có động tĩnh gì chưa? Sự việc lần này tám chín phần là hắn giở trò."

"Lục Bằng bỏ thuốc là muốn lấy thông tin về địa bàn Đông Âu?" - Đông Khiết lạnh giọng hỏi.

Đôi ngươi sắc bén ánh lên tia thâm độc cùng tà ác, dập điếu thuốc đang hút dở xuống tàn gạt. Thân thể cao lớn tựa vào ghế dựa đằng sau, giọng lạnh thấu xương.

"Chỉ nhờ vào mấy ả đàn bà đó mà muốn moi thông tin từ tổ chức? Hoắc Dịch Thành này chưa đến nỗi thiếu đàn bà."

Nói rồi anh nhắm nghiền hai mắt lại, thong dong nghỉ ngơi một cách thoải mái. Đông Khiết cũng im lặng không hỏi thêm gì, nhanh chóng đưa anh về khách sạn.

Lúc này, tại một căn phòng sa hoa, Sở Du chuẩn bị lên giường đi ngủ để chuẩn bị cho ngày mai với rất nhiều hoạt động. Đang chuẩn bị tắt đèn thì đột nhiên có tiếng mở cửa, cô giật mình từng bước tiến đến phía cửa.

Cạch...

Sở Du sợ hãi lùi về phía sau vài bước, cánh cửa vừa mở ra, con người cao lớn xuất hiện trước mắt cô. Đó là cha nuôi! Mùi rượu hòa cùng thuốc lá sộc thẳng vào mũi khiến cô khó chịu vô cùng, ngữ khí kiêng dè vang lên.

"Cha nuôi, người uống rượu sao?"

Đôi lông mày Hoắc Dịch Thành tựa như màn đêm, ánh mắt xanh thoáng vẻ dao động nhìn trực diện vào người con gái yểu điệu trước mắt. Sở Du mặc chiếc váy ngủ màu trắng tinh khiết càng tôn lên dáng hình hoàn mỹ của cô. Mái tóc dịu dàng xõa trước ngực, đôi mắt trong như ngọc vô cùng tinh không kìm được mà trỗi lên ham muốn nguyên thủy nhất. Hoắc Dịch Thành tiến vào bên trong, thuận tay cởi bỏ chiếc áo vest khoác ngoài, tay nới rộng cà vạt, giọng trở nên lạnh lùng.

"Chuẩn bị nước tắm cho ta."

Âm thanh lạnh giá khiến Sở Du bất giác run sợ, chẳng lẽ cô làm cha nuôi giận sao? Mà bản thân cô cũng không hiểu tại sao cha nuôi lại vào phòng cô, trong đây chỉ có duy nhất một chiếc giường, vậy cô phải ngủ chung với cha nuôi ư? Nghĩ đến đây, cô không khỏi lo lắng, từ nhỏ cho đến bây giờ, cô còn chưa một lần bước chân vào phòng ngủ của anh chứ đừng nói đến việc ngủ chung. Sở Du mờ mịt đi vào phòng tắm chuẩn bị nước, vài phút sau liền rụt rè bước ra ngoài. Ánh mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đứng bên tấm cửa kính lớn ngắm nhìn thành phố xa hoa đêm, trên tay vẫn cầm ly rượu đó. Cô cất giọng gượng gạo.

"Nước...nước chuẩn bị xong rồi ạ!"

Hoắc Dịch Thành nghe thấy lời nói của Sở Du, ngay sau đó liền đặt ly rượu xuống, thân thể cường tráng tiến về phía phòng tắm. Cô đợi đến khi cánh cửa phòng tắm đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ của cha nuôi lúc nãy thật sự đáng sợ. Sở Du trong lòng không ngừng náo động, không biết lát nữa phải đối diện với cha nuôi như thế nào. Sau một hồi, tiếng nước cuối cùng cũng ngừng lại, cánh cửa đột ngột mở ra khiến cô giật bắn mình, gương mặt tái mét nhìn về phía anh. Hoắc Dịch Thành bước ra đầy yêu nghiệt, chiếc áo choàng tắm che đi cơ thể rắn chắc cùng mê luyến ấy. Làn nước còn động lại trên tóc lần lượt rơi xuống bờ ngực rộng quyến rũ kia. Sở Du cúi thấp đầu xuống, ánh mắt lại không dám nhìn lung tung. Cô lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy cơ thể đàn ông mà người đầu tiên không ai khác là chính cha nuôi của cô! Hoắc Dịch Thành tiến đến lại gần chỗ cô, Sở Du hoảng hốt né tránh.

"Con... con đi lấy thuốc giải rượu cho người."

Nhưng vừa khi bước đi được nửa bước, cánh tay bé nhỏ của cô bị bàn tay to lớn của anh dùng sức nắm chặt rồi lập tức kéo cô vào lòng.

"Du nhi, ta không cần thuốc đó, ta muốn con giải rượu cho ta!"

Hành động đột ngột làm cô hoàn toàn kinh hãi, lại thêm câu nói trầm thấp vang lên bên tai khiến trần trí cô như bị cứng đờ. Cô từng tuổi này rồi, xem không ít bộ phim ngôn tình sao lại không nhận ra điểm khác thường trong lời nói đó chứ. Sở Du vùng vẫy với hi vọng thoát khỏi vòng tay của cha nuôi nhưng đều vô dụng bởi so với thể lực cường tráng đó thì cô chả là gì. Áp sát vào lồng ngực, cô có thể cảm nhận rõ hơi nóng đến từ cơ thể rắn chắc của cha nuôi. Khuôn mặt bỗng chốc hồng lên như nướng trên bếp. Mặc cho Sở Du cô giãy dụa thế nào, Hoắc Dịch Thành lại càng trở nên ham muốn hơn, tham lam thưởng thức hương thơm nhè nhẹ lên mái tóc cô. Phần cổ trắng mịn màng khiến anh không kìm được mà hôn lên làn da đó. Đôi mắt cô liền trở nên khủng hoảng, miệng không ngừng từ chối.

"Đừng... đừng mà!"

Người cha nuôi của cô lúc này như trở thành một người hoàn toàn khác. Nét dịu dàng ôn như trước kia đã biến đi đâu mất chỉ còn lại toàn là mùi dục vọng cùng chiếm hữu. Hàng lông mi không ngừng run rẩy, dưới cái mũi thẳng tắp là đôi môi mềm mại, đỏ mọng đang nỉ non. Vẻ mặt lơ đãng trong giây lát khiến Hoắc Dịch Thành rạo rực.Ngón tay anh giơ lên khẽ mơn trớn hai má hồng hào của Sở Du, lên xương quai xanh quyến rũ, sự mềm mại dưới tay khiến anh càng trở nên ham muốn. Hoắc Dịch Thành nhếch môi cười tà ác, đôi mắt lạnh lùng chạy dọc theo cổ rồi hạ dần xuống. Sở Du cảm nhận rõ được mùi nguy hiểm đến gần, cơ thể bị anh làm cho mềm nhũn không thể kháng cự. Anh đột nhiên bế cô lên.

"A... cha nuôi..."

Cả người cô cách xa mặt đất, sửng sốt nhìn cha nuôi ôm mình tiến về phía trước, ngay sau đó bị ném lên chiếc giường đế vương rộng lớn.

Trong lúc nhất thời, Sở Du cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị xổ hết ra. Chật vật ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy cha nuôi không chút che đậy.Giọt nước trên tóc theo bờ ngực rộng lớn của Hoắc Dịch Thành mà chảy xuống, dọc theo hai chân thon dài, càng tôn thêm vóc dáng cương nghị, thần thánh của hắn.

"Cha nuôi... đừng mà... con cầu xin người!"

Lúc này Sở Du đã không kìm nổi nước mắt, hốc mắt đỏ rực ứa lệ cùng vẻ hoảng sợ không kìm được.

"Ta nuôi con mười năm, cũng đã đến lúc con cần hồi đáp ta rồi!"

Hoắc Dịch Thành kéo lấy Sở Du, cơ thể cao lớn như che đu cả người đang run rẩy không ngừng của cô. Đại não hoàn toàn trống rỗng, cô gần như sợ hãi đến tột cùng. Cha nuôi thật đáng sợ! Đúng thật là cô có tình cảm với cha nuôi nhưng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân lại cùng cha nuôi làm điều này. Đặc biệt là vẻ mặt ma quỷ của anh đã khiến hình ảnh dịu dàng, nhu thuận trong tiềm thức bao nhiêu năm của cô bị phá vỡ. Ánh mắt sợ hãi nhìn trực diện vào đôi mắt xanh sâu thẳm kia, thấy có dục vọng không chút che dấy kia càng làm cô thêm lạnh sống lưng. Sợi tóc đen rủ xuống trán Hoắc Dịch Thành, chiếc mũi cao tao nhã, khóe môi hơi mỉm nhưng đầu rẫy vẻ lạnh băng.

"Con gái, sủng vật nào nuôi rồi cũng phải thịt. Huống hồ bao nhiêu năm công ơn ta nuôi dưỡng, không thể trả bằng tiền thì chi bằng trả bằng tình đi!"

Hot

Comments

thỏ ôm chặt cà rốt🐰🥕

thỏ ôm chặt cà rốt🐰🥕

tg tả na9 thấy ghê quá😱😈😈😈💀☠

2022-12-17

3

Gà Tre

Gà Tre

Ơ, như này thì k anh hơi vội vàng đó, phải tỏ tình đã chứ

2022-11-13

0

su phởn

su phởn

ủa thế nu9 bn tuổi r mà muốn lm thuốc giải

2022-07-05

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Chạy trốn
2 Chương 2: Nhận nuôi
3 Chương 3: Đến thăm lúc nửa đêm
4 Chương 4: Tình cảm cha con
5 Chương 5: Sinh nhật
6 Chương 6: Tiệc sinh nhật khó quên
7 Chương 7: Đêm xa hoa
8 Chương 8: Hoan lạc
9 Chương 9: Hầu hạ
10 Chương 10: Sự an ủi nhè nhẹ
11 Chương 11: Nhập viện
12 Chương 12: Chăm sóc
13 Chương 13: Động tâm
14 Chương 14: Gặp ác mộng
15 Chương 15: Đi làm
16 Chương 16: Chuyến đi đến Nhật
17 Chương 17: Va chạm trên máy bay
18 Chương 18: Cấp cứu
19 Chương 19: Yêu thương bình dị
20 Chương 20: Nói chuyện
21 Thông báo
22 Chương 21: Tình tay ba
23 Chương 22: Giam lỏng
24 Chương 23: Vây hãm
25 Chương 24: Mang thai
26 Chương 25: Bi thương
27 Chương 26: Chạy trốn
28 Chương 27: 6 năm sau
29 Chương 28: Hội ngộ
30 Chương 29: Đối diện
31 Chương 30: Gặp gỡ của hai cha con
32 Chương 31: Đâu là chân tướng
33 Chương 32: Giao kèo
34 Chương 33: Em là của tôi
35 Chương 34: Qua đêm
36 Chương 35: Bắt cóc
37 Chương 36: Giải cứu
38 Chương 37: Thật sự kết thúc rồi?
39 Chương 38: Tình đẹp tình tan
40 Chương 39: Tất cả đều chỉ là quá khứ
41 Chương 40: Hôn lễ
42 Chương 41: Kết thúc hay khởi đầu?
43 Chương 42: Qúa khứ
44 Chương 43: Sum vầy
45 Chương 44: Hạ sinh
46 Chương 45: Kết thúc ( END)
47 Thông báo
Chapter

Updated 47 Episodes

1
Chương 1: Chạy trốn
2
Chương 2: Nhận nuôi
3
Chương 3: Đến thăm lúc nửa đêm
4
Chương 4: Tình cảm cha con
5
Chương 5: Sinh nhật
6
Chương 6: Tiệc sinh nhật khó quên
7
Chương 7: Đêm xa hoa
8
Chương 8: Hoan lạc
9
Chương 9: Hầu hạ
10
Chương 10: Sự an ủi nhè nhẹ
11
Chương 11: Nhập viện
12
Chương 12: Chăm sóc
13
Chương 13: Động tâm
14
Chương 14: Gặp ác mộng
15
Chương 15: Đi làm
16
Chương 16: Chuyến đi đến Nhật
17
Chương 17: Va chạm trên máy bay
18
Chương 18: Cấp cứu
19
Chương 19: Yêu thương bình dị
20
Chương 20: Nói chuyện
21
Thông báo
22
Chương 21: Tình tay ba
23
Chương 22: Giam lỏng
24
Chương 23: Vây hãm
25
Chương 24: Mang thai
26
Chương 25: Bi thương
27
Chương 26: Chạy trốn
28
Chương 27: 6 năm sau
29
Chương 28: Hội ngộ
30
Chương 29: Đối diện
31
Chương 30: Gặp gỡ của hai cha con
32
Chương 31: Đâu là chân tướng
33
Chương 32: Giao kèo
34
Chương 33: Em là của tôi
35
Chương 34: Qua đêm
36
Chương 35: Bắt cóc
37
Chương 36: Giải cứu
38
Chương 37: Thật sự kết thúc rồi?
39
Chương 38: Tình đẹp tình tan
40
Chương 39: Tất cả đều chỉ là quá khứ
41
Chương 40: Hôn lễ
42
Chương 41: Kết thúc hay khởi đầu?
43
Chương 42: Qúa khứ
44
Chương 43: Sum vầy
45
Chương 44: Hạ sinh
46
Chương 45: Kết thúc ( END)
47
Thông báo

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play