Sủng Hoại

Hôm nay Trương Quế Nguyên tự mình dậy rất sớm. Lúc ba mẹ Trương đang định đi gọi cậu nhóc thì đã thấy cậu nhóc ngồi ngay ngắn trong phòng khách, quần áo cũng đã thay xong xuôi
Mẹ anh
Mẹ anh
"Nguyên Nhi đã dậy rồi sao?"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Chúc ba mẹ buổi sáng tốt lành ạ"
Ba anh
Ba anh
"Sao con dậy sớm vậy?"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Đón em bé ạ. Ba mẹ nhanh đi chuẩn bị đi nếu không sẽ trễ đó"
Trương Quế Nguyên đứng lên thúc giục hai vị phụ huynh, ba mẹ Trương nhìn nhau mà bật cười. Hôm nay là ngày ông bà Trương và em bé Trương Hàm Thụy chuyển nhà. Nhà mới của họ chính là căn nhà kế bên nhà họ. Nhưng bây giờ mới có 7h sáng, nhà họ Trương còn chưa xuất phát
Mẹ anh
Mẹ anh
"Được rồi, ba mẹ đi chuẩn bị ngay đây"
Mẹ anh
Mẹ anh
"Trong lúc đó thì Nguyên Nhi vào trong ăn sáng nhé"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Vâng ạ"
Nhìn thấy ba mẹ đã đi vào phòng ngủ thay quần áo, Trương Quế Nguyên mới lon ton đi vào phòng bếp để ăn sáng, tự mình làm món ngũ cốc sữa tươi quen thuộc Đợi ông bà Trương vào phòng ăn thì Trương Quế Nguyên đã xử lý xong tô ngũ cốc rồi. Thành ra cậu nhóc lại ngồi một bên thúc giục bố mẹ ăn nhanh để còn đi đón em bé khiến ông bà Trương không khỏi hoài nghi. "Có phải em bé mới thật sự là người thân của Trương Quế Nguyên không?"
Nhà họ Trương thuộc dạng khá giả, khu biệt thự Tây Đô mà nhà họ ở là một trong những khu bất động sản có giá trị nhất của thành phố Y. Nhưng sau một lần ghé thăm gia đình anh, hai vợ chồng họ lại quyết định chuyển đến đây luôn. Lý do mà họ đưa ra chính là dịch vụ chăm sóc khách hàng ở đây hơn hẳn ở khu biệt thự Tây Đô. Chỉ cần lấy chuyện đi thăm em bé vừa rồi ra là thấy. Đội bảo an ở khu Tây Đô làm việc khá tùy hứng, trời nóng một chút liền nghỉ, lạnh chút cũng muốn nghỉ. Báo hại ngày hôm đó cả nhà anh phải đi bộ từ ngoài cổng đến nhà họ Trương. Phần cũng là vì quản lý cấp cao bên chủ đầu tư không rãnh để quan sát chặt chẽ, nên cấp dưới làm việc lỏng lẻo thiếu chuyên nghiệp. Mấy lần bị kiểm điểm rồi đâu lại vào đấy khiến ông bà Trương vô cùng không hài lòng, ngược lại khu Sơn Trà mà nhà anh ở lại rất chú trọng đến những điểm này. Để thuận lợi cho khách đến thăm nhà trong khu, họ đã thiết kế hẳn bãi xe riêng cho từng nhà. Chủ hộ chỉ cần đăng ký danh tính của khách đến cho tổ bảo vệ, sau khi xác nhận xong là có thể ra vào trong khu. Thậm chí họ còn tính toán cả chuyện chủ hộ có tiệc, có nhiều khách, bãi đỗ xe không đủ chỗ, thiết kế cả bãi đỗ xe chung cho khách ngoài, xây dựng cả một hệ thống xe trung chuyển từ bãi xe chung đến nhà chủ hộ trong khu. Khách đến chỉ cần đỗ xe trong bãi, sau đó sẽ có người đưa họ đến nhà cần đến, giống như các khu du lịch sinh thái vậy.
Đương nhiên để đảm bảo an ninh, nhà có khách cần phải báo lên tổ bảo an rằng có người đến ít nhất nửa tiếng. Cũng bởi những điều này mà mức khu nhà ở Sơn Trà cao hơn những khu khác rất nhiều. Thành ra mặc dù nhà ở đây không quá rộng, khu nhà cũng không quá lớn so với những khu khác, nhưng giá nhà thì không hề thấp. Thậm chí có tiền cũng chưa chắc đã mua được, bởi vì không ai muốn bán đi chỗ ở mơ ước này.
Trương Quế Nguyên đứng ở trước cửa rất lâu, mắt cứ hướng ra cổng khu, cứ vài phút lại hỏi tại sao cô chú Trương và em bé chưa đến. Trước nhà anh có cái cây rất to, bóng mát toả ra cả một vùng rộng. Trương Quế Nguyên đứng dưới bóng cây đến gần trưa mới thấy chiếc xe ô tô màu đen chạy từ cổng khu vào. Vừa thấy chiếc ô tô chạy vào, Trương Quế Nguyên đã ngay lập tức đứng thẳng dậy, đôi mắt rạng rỡ chạy sát mép lề đường. Chiếc xe dừng lại trước cổng của căn nhà kế nhà cậu. Nói là bên cạnh nhưng thực ra hai cái cổng nhà cách nhau tận 10m. Trương Quế Nguyên vội chạy đến, nhìn thấy ông Trương bước xuống trước, mở cửa sau xe cho cô Trương và em bé bước ra.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Cháu chào cô chú"
Ba cậu
Ba cậu
"Chào con Nguyên Nhi"
Ba anh
Ba anh
"Đến rồi à, có cần tôi mang phụ gì không?"
Ba cậu
Ba cậu
"Không cần đâu, có đội chuyển nhà đi cùng mà"
Ông Trương xua xua tay, đúng lúc có thêm một chiếc xe tải dừng lại phía sau xe ô tô của họ. Nhóm người vội dở đồ xuống Mẹ anh nhìn rồi nói với mẹ cậu
Mẹ anh
Mẹ anh
"Xem ra còn một lúc nữa mới xong được. Chị Trương, chị bế em bé vào nhà chúng tôi ngồi đi. Ở đây ồn ào sẽ làm phiền em bé"
Mẹ cậu
Mẹ cậu
"Phiền anh chị quá"
Mẹ anh
Mẹ anh
"Giữa chúng ta còn khách sáo gì chứ. Nào vào đây"
Mẹ anh
Mẹ anh
"Chỗ này cứ giao cho hai ông chồng giải quyết đi"
Mẹ cậu
Mẹ cậu
"Được"
Cả hai bà mẹ cười cười rồi đi vào trong. Trương Quế Nguyên cũng lon ton đi vào. Cậu nhóc muốn nhìn em bé lắm rồi, không thể chờ thêm nữa. Đợi mẹ Trương đặt em bé xuống giường, Trương Quế Nguyên cũng nhẹ nhàng ngồi kế bên, vì em bé ngủ rồi a, không được làm ồn tới em bé.
Mẹ cậu
Mẹ cậu
"Nguyên Nhi cứ dính lấy em bé ấy nhỉ?"
Mẹ anh
Mẹ anh
"Ôi trời, tôi cũng không hiểu vì sao thằng bé lại thích Thụy Nhi tới vậy. Chị không biết đâu, sáng giờ hai vợ chồng tôi bị thằng bé quay như chong chóng. Nó sợ không kịp đón em bé nên sáng sớm đã ngồi ở ghế sofa đợi"
Mẹ cậu
Mẹ cậu
"Haha vậy sao? Thế thì Thụy Nhi may mắn quá , mới sinh ra đã có một ca ca yêu thương mình vậy rồi"
Mẹ anh
Mẹ anh
"Tôi chỉ mong Thụy Nhi không bị Quế Nguyên làm cho phiền đến nổi điên là may mắn rồi"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Cô Trương ơi, em bé dậy rồi"
Trương Quế Nguyên ngẩng đầu lên, cậu thấy đôi mắt to tròn lấp lánh của em bé đang nhìn mình. Sau đó quay qua mẹ Trương với ánh mắt
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Con nghĩ em bé nếu không thấy cô là sẽ khóc đó"
Quả không sai, Trương Quế Nguyên vừa nói xong đã nghe thấy tiếng oe oe của em bé vang lên. Mẹ Trương cũng vội đi đến dỗ em bé, mẹ Trương ôm em bé lên, một tay vỗ nhẹ lớp vải quấn bên ngoài, một bên ngọt ngào nói chuyện dỗ dành em bé. Trương Quế Nguyên nửa quỳ trên ghế gỗ, vừa hay có thể nhìn thấy em bé. Nhìn thấy mẹ, em bé có vẻ bình tĩnh hơn rồi dần dần nín khóc. Đợi em bé hoàn toàn nín rồi, Trương Quế Nguyên mới dám tiến đến gần. Cậu chần chừ đưa tay muốn chạm vào em bé lại sợ em bé khóc tiếp, bất ngờ là, Trương Quế Nguyên đang vô cùng bối rối như thế, vậy mà em bé lại bật cười, tiếng cười hihi của em bé vang lên khiến tim của Trương Quế Nguyên muốn tan chảy. Vẫn là em bé cười dễ thương nhất, Trương Quế Nguyên ngây ra, đã thấy ngón tay mình bị cái gì đó nắm lấy. Trương Quế Nguyên giật mình, là em bé đang dùng bàn tay nhỏ xíu của mình nghịch đầu ngón tay của cậu, vừa nghịch vừa cười rất vui vẻ
Mẹ cậu
Mẹ cậu
"Đấy chị xem, Thụy Nhi thật sự rất thích Nguyên Nhi"
Mẹ Trương đặt em bé xuống giường, lần này em bé không khóc nữa, mải mê nắm lấy ngón tay của Trương Quế Nguyên vẩy vẩy
Mẹ cậu
Mẹ cậu
"Để tôi đi xem hai ông ấy sắp xếp ra sao rồi. Ở đây có Nguyên Nhi chắc Tiểu Thụy không khóc đâu"
Mẹ Trương nói xong thì quay qua dặn dò Trương Quế Nguyên một chút
Mẹ cậu
Mẹ cậu
"Nguyên Nhi giúp cô trông Thụy Nhi nhé, cô sẽ quay lại ngay. Nếu em bé có khóc thì chạy sang nhà tìm cô là được"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Vâng ạ, cô cứ yên tâm"
Hai bà mẹ cứ vậy mà đi mất, nhất thời chỉ còn lại Trương Quế Nguyên và em bé trong phòng Trương Quế Nguyên thì thầm với em bé đang nắm lấy ngón tay mình
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Thụy Nhi ngoan đừng khóc, có ca ca ở đây rồi"
Không biết em bé có nghe hiểu không nhưng mà lại thấy em bé cười rất tươi, khiến Trương Quế Nguyên suýt chút nữa nhịn không được gào lên "Đáng yêu quá"
Hot

Comments

𝐊í𝐭 𝐓𝐢𝐢💗

𝐊í𝐭 𝐓𝐢𝐢💗

í là s mà đọc cái nhức đầu ngang ta:)

2024-05-24

0

꧁【 𝕰𝖑𝖊𝖓𝖆 】꧂

꧁【 𝕰𝖑𝖊𝖓𝖆 】꧂

đau đầu-ing

2024-01-15

0

꧁【 𝕰𝖑𝖊𝖓𝖆 】꧂

꧁【 𝕰𝖑𝖊𝖓𝖆 】꧂

cảm giác nó nhức nhức cái đầu ngang 🙃

2024-01-15

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play