Chương 2

tiếp nè
NGÔI LÀNG Ă.N TH.ỊT NGƯỜI (P2/6) Tác giả: 金多多睡不够 Dịch: Mộng không thường.
6. Lúc này trong sân lại truyền đến tiếng bước chân. Đang bước nhanh đi về chỗ tôi. Cảm giác bất an trong lòng tôi tăng vọt lên mức mạnh nhất. Lòng bàn tay toát ra rất nhiều mồ hôi, ẩm ướt lạnh ngắt. Là ai? Trưởng làng? Tôi nghĩ đến bàn tay cứ nhăm nhe khoác lên vai tôi của ông ta vào ban ngày, không nhịn được mà buồn n.ôn. Không phải ông ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi sao? Lẽ nào là do tôi nghĩ nhiều?
Tiếng bước chân nghe có vẻ rất mạnh, chắc chắn không phải trưởng làng. Ti.m tôi đ.ập bình bịch bình bịch, trong đầu xuất hiện ra hình dáng của Vương Dương. Vương Dương, cậu đang ở đâu. Đợi đã, có khi nào người này là Vương Dương không. Tôi bạo gan mở ra một khe hở, nương theo ánh sáng trong phòng chiếu ra. Quả nhiên! “Vương Dương!” Tôi nhanh chóng mở cửa ra. Vẻ mặt Vương Dương nhìn trông hết sức nghiêm trọng, cậu ấy kéo tôi vào trong phòng. Không đợi tôi nói gì, cậu ấy đã lên tiếng rồi. “Sang ngày mai chúng ta quay về, nơi này không thể ở thêm được nữa.” Mặc dù tôi cũng có suy nghĩ này: “Nhưng lãnh đạo...” “Phóng viên có thể từ chức, còn mạng chỉ có một thôi!” Tôi do dự, vừa nghĩ đến hàng loạt những chuyện kia bèn kiên định đồng ý. “Hôm nay cậu đã đi đâu, đã gặp phải chuyện gì?” “Cô nhớ đứa bé trai mắt to không? Hôm nay tôi nghe được cậu ta bảo trưởng làng là bố cậu ta.” Nghĩ ngợi xong tôi không nén được mà hít sâu một hơi. Đứa bé trai đó không quá sáu tuổi. Mà trưởng làng đã hơn bảy mươi. Nhưng mà... cũng không phải không có khả năng. Vương Dương nhìn ra suy nghĩ của tôi: “Nhưng ba bác gái có mặt trong làng không phải là mẹ cậu ta.” Tôi liền căng thẳng: “Ý gì?” Vương Dương tỏ ra nghiêm trọng. Trong nháy mắt cảm giác bị người khoác vai dường như lại xuất hiện khiến tôi như rơi vào trong hố băng. Tôi kể chuyện ban ngày cho Vương Dương nghe. Sắc mặt Vương Dương trở nên khó coi hơn. “Chuyện của phóng viên kia là thật đấy.” Cái gì? “Châu Văn, ngày mai giả vờ là ngày cuối cùng, ngày mốt chúng ta lên đường.” Tôi đã không nén được mà bắt đầu run rẩy. Mặc dù lúc trước từng xem bao phim kinh dị. Nhưng khi nó thật sự xảy ra với mình thì tôi vẫn cảm nhận được sự sợ hãi đến từ đáy lòng. Tôi muốn rời khỏi nơi quái quỷ này ngay lập tức. Giọng tôi bắt đầu trở nên run rẩy. “Không thể đi luôn ngày mai sao?” “Không được, ngày mai đi e là quá rõ rệt, tôi sợ sẽ xảy ra rắc rối.” Tôi cúi đầu, mắt không tự chủ mà cay xè. Vương Dương không biết làm sao: “Đừng sợ, cô đừng sợ, không phải còn có tôi nữa sao?” Dỗ kiểu này càng khiến tôi không nén được mà rơi nước mắt nhiều hơn. Tôi cố gắng nén nước mắt lại. Ban đầu còn muốn lập công, nhưng bây giờ cảm thấy còn sống đã là một chuyện không tệ rồi. “Được rồi, tôi phải đi đây. Cô nhớ đóng chặt các cửa, không được mở cửa, phải khóa lại.” “Thế nhưng không có khóa.” “Đợi đã! Châu Văn, tắt đèn!” Gì cơ? Tôi nhíu mày. Lúc này bên ngoài thực sự truyền đến tiếng bước chân rõ ràng. Có hơi chậm chạp. Giống như một người lớn tuổi. Cả người tôi run rẩy, lập tức tắt đèn đi. 7. Vương Dương nói nhỏ: “Trốn xuống dưới bàn đi, mau lên!”
Tôi gật đầu, chui xuống gầm bàn, bụm miệng co người lại. Vương Dương trốn ra sau cửa, cả người cảnh giác nhìn người bên ngoài. Tiếng bước chân đi đến cửa vẫn không ngừng lại mà tiếp tục tiến lên phía trước. Người này là muốn đi đến cửa sổ? Cửa sổ và giường được kê sát nhau. Tim tôi đập mạnh, hết sức chăm chú nghe ngóng tiếng động bên ngoài. Tiếng bước chân không nhanh không chậm, khi đến cửa sổ mới dừng lại. Trong bóng tối tôi và Vương Dương nhìn nhau. Đột nhiên một luồng sáng chiếu rọi vào trong, cửa sổ bị mở ra một khe. Ngay sau đó là một bàn tay thò vào, sờ trái phải lên tấm chăn. Cả người tôi không ngừng run rẩy. Bên kia dường như do không sờ thấy gì nên đã rút tay lại. Không biết Vương Dương nghĩ gì mà ngay lập tức nhón chân leo lên giường, dùng chăn quấn lấy mình. Ánh sáng chiếu vào càng nhiều hơn. Nhờ ánh sáng bên ngoài đã chiếu sáng một đôi mắt qua khe cửa sổ. Một đôi mắt nhăn nhúm, mang theo sự dữ tợn tàn ác và cảnh giác. Tôi co người chặt hơn để né đi ánh sáng ở cửa sổ. Tôi giữ im không dám động đậy, cố gắng nín thở. Người này, thực sự là trưởng làng... Cặp mắt kia nhìn lên giường giống như đang chăm chú nhìn con mồi. Sau khi nhìn thấy tấm chăn phồng lên thì người kia nheo mắt lại. Sau đó lại thò bàn tay vào. Kéo chăn ra nhưng tấm chăn không nhúc nhích. Đôi bàn tay già nua kia lúc này trông rất mạnh, giống như một con th.ú d.ữ. Tôi đột nhiên nhớ đến cảm giác như chăn trên người bị lật ra vào mấy ngày trước. Đó không phải mơ! Đó là sự thật! Ngay lập tức trên người tôi giống như có hàng trăm hàng ngàn con kiến đang bò. Cào ruột xé gan khiến tôi không nhịn được mà muốn n.ôn. Tôi cắn chặt môi, không ngừng run rẩy. Không được phát ra tiếng, không được phát ra tiếng. Bàn tay bên ngoài cửa sổ vẫn cố chấp kéo tiếp, nhưng lần này vẫn không nhúc nhích. Bàn tay ấy chậm chạp thu về
________________
mình sẽ ra khá nhanh
nhiều nữa nha
Cảm ơn đã đọc nha
~
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play