Chương 2

...
Sau ngày Riko chuyển đi, tâm trạng tôi luôn thấp thỏm lo âu
Mặc dù Riko vẫn nhắn với tôi, thậm chí còn gửi ảnh mà con bé đi biển với hai người bạn nọ và chị Kuroi
Nhưng hôm nay... từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa hề nhận được cuộc gọi hay thậm chí tin nhắn đến từ Riko
Đến tầm 16 giờ 30, tôi nhận được cuộc điện thoại đến từ số máy của Riko
Tôi nhấc máy... nhưng đấy không phải là giọng của con bé
-Xin chào? Chị là chị Yokano đúng không?
Yokano Ashima
Yokano Ashima
-Vâng?... cậu là ai vậy? Tại sao lại cầm máy của Riko
-...
-Xin lỗi chị... nhưng Riko đã ********
Tai tôi ù đi khi chưa nghe hết câu của người kia
Đã? Đã làm sao cơ?
Yokano Ashima
Yokano Ashima
-X-xin lỗi... cậu nói gì cơ
...
-Amanai Riko... con bé đã mất trong một vụ xả súng sáng ngày hôm nay
Yokano Ashima
Yokano Ashima
-... t-thế còn chị Kuroi? Chị ấy sao rồi?
-Tôi rất tiếc... chị ấy cũng vậy
Tôi không nói gì nữa, cổ họng như khô khốc lại, miệng chẳng thể mở ra
-Tại ... là nơi sẽ tổ chức đám tang cho họ, mong chị sẽ đến
Đầu dây điện thoại bên kia giờ chẳng còn tiếng gì nữa, tay tôi hơi run run khiến cho chiếc điện thoại trượt ra và rơi xuống đất
Cái gì vậy chứ? Xả súng?
Định lừa ai vậy? Nghe thôi cũng biết đó là một lời nói dối...
...
Riko, Kuroi...
Tại sao lại như vậy?
.
.
.
Tôi thay xong quần áo, liền chạy ra khỏi nhà mà đến luôn địa chỉ mà người kia nói
Đến nơi, tôi rùng mình vì không khí nơi nhà tang lễ... tôi thấy một người đàn ông cùng hai người hôm trước đi cùng với Riko
Tôi bước đến chỗ họ, lịch sự gật đầu
Yaga Masamichi
Yaga Masamichi
Em là Yokano Ashima?
Yokano Ashima
Yokano Ashima
Vâng, vậy...
Yaga Masamichi
Yaga Masamichi
Tôi là Yaga Masamichi, giáo viên của em Amanai
Giáo viên?
Không đúng, trường của Riko là trường nữ sinh, sẽ không có giáo viên là nam đâu
Yokano Ashima
Yokano Ashima
Vậy sao...
Yokano Ashima
Yokano Ashima
Thật làm phiền thầy rồi ạ
Yaga Masamichi
Yaga Masamichi
Không sao, đây cũng là trách nhiệm của tôi
...
Đứng trước ảnh của Riko, tôi cố gắng không rơi nước mắt, trong quan tài... Riko nằm đó, mặt tái nhợt, trên người vẫn mặc đồng phục
Trông yên bình đến lạ...
Tôi tự hỏi vì sao con bé lại phải chết sớm như vậy
...
Tang lễ kết thúc
Tôi ở lại giúp đỡ 'thầy của Riko' cùng hai người bạn của con bé
Chúng tôi di chuyển ra xe của nhà tang lễ để đưa Riko và Kuroi đi...
.
.
.
Trời mưa, mưa như khóc thương thay cho số phận khổ cực của Riko
Tôi không mang ô, vậy nên mưa cứ vậy mà làm ướt hết người tôi
Tôi thẫn thờ... quan tài của hai người họ được đặt xuống cái lỗ được đào sẵn trước đó
Giờ trong tôi chỉ còn có thể nghe được tiếng mưa và tiếng xúc đất
Đất dần dần chôn vùi quan tài của họ, và lấp đầy
Tôi im lặng... chắc hẳn dưới đó em sẽ lạnh lắm
Rời khỏi nghĩa trang, cơn mưa cũng dứt... tôi tạm biệt ba người kia và quay trở lại căn hộ của mình
Những người chưa từng biết đến cảnh mất đi người thân không thể cảm nhận được nỗi đau đó
Amanai Riko - hưởng dương 14 tuổi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play