[Chaelisa] Chỉ Cần Em Mỉm Cười!
chapter 3
nàng nhìn đôi tay trắng trẽ,không một vết xước đó..rồi lại nghĩ đến đôi tay mình,không xứng với một tiểu thư như cô
danh phận ở ngoài nàng cũng là một tiểu thư con nhà giàu nhưng bên trong có khác gì một con ở..
cô khẽ nghiêng đầu nhìn nàng rồi cười gượng rút tay lại,cô thấy nàng trầm tư trong lòng cô lại bồn chồn,một con gái nhỏ nhắn rụt rè lại mang nhiều nổi buồn chẳng biết tâm sự vào đâu hay cũng chẳng có một điểm tựa khi rơi vào khủng hoảng tinh thần,cô khẽ đặt tay lên sau vai nàng khẽ nói
Park Chaeyoung-cô
không chịu làm quen cũng được..
Lalisa Manoban-nàng
không phải..em..chỉ là..thấy chị nên đi cùng người khác..thì phù hợp hơn
Park Chaeyoung-cô
chị với em cũng phù hợp mà *mỉm cười*
nàng chưa từng dám nghĩ đến mình sẽ có người mỉm cười,đối xử với nàng một cách nhẹ nhàng như thế,nàng khẽ cắn răng lại quay mặt chỗ khác..nàng sợ mình sẽ có tình cảm với cô,cô như là đóa hoa được người khác nâng niu nàng chỉ là người ngắm không có cửa đụng vào
Park Chaeyoung-cô
*nhìn vào bàn tay nàng,khẽ cầm lấy nó đặt lên tay mình ngắm nhìn*
Lalisa Manoban-nàng
*khẽ rút tay lại*
Park Chaeyoung-cô
*nắm lấy cổ tay nàng giữ lại*
Park Chaeyoung-cô
bị thương như vậy,tháo băng ra sẽ bị nhiễm trùng
đôi tay nàng mềm mại..nhưng đầy vết trầy xước chỉ nhìn thôi đã thấy xót xa
cô khẽ cười nhìn nàng rồi mở balo của mình ra lấy hộp y tế nhỏ,nàng cứ ngơ ra nhìn cô,cô như đang hút hồn nàng đi vậy,từng cử chỉ của cô từng nét mặt của cô khiến nàng cứ ngỡ như cô là một người mà nàng tự tưởng tượng ra
cô ôn nhu chấm thuốc sát trùng lên vết thương trên tay nàng còn khẽ thổi vào nó,tay nàng được cô cầm rất nhẹ nhàng cô chăm chú lo cho vết thương của nàng
gió khẽ lướt qua một cơn gió nhẹ thoát qua khiến tóc cô bay nhẹ lên nàng liền lấy tay kia chặn tóc cô lại vì sợ tóc cô bị rối,cô nhận ra liền ngước lên nhìn nàng
ánh mắt họ khẽ chạm vào nhau,bên sâu vào đôi mắt đó là một bờ vực sâu thẩm còn họ là một chiếc lá nhẹ rơi xuống đáy...nhìn nhau cho đến khi cô nhận ra mình con phải băng vết thương lại cho nàng
Lalisa Manoban-nàng
vậy..được rồi ạ *muốn thu tay lại nhưng bị cô kéo về một lần nữa*
Park Chaeyoung-cô
Lisa..đó giờ không ai dạy em không được ngăn việc người khác đang làm dang dở à
Park Chaeyoung-cô
ngoan tí nữa rồi không đau đâu
cô vuốt nhẹ đầu nàng rồi cúi mặt xuống xử lí vết thương trên tay nàng
không ai đối xử nhẹ nhàng với nàng thì để cô..
khi cô xoa nhẹ đầu nàng như thế tim nàng khẽ rung lên nhìn cô,đôi mắt nàng đã ánh lên vì cảm động..trước giờ chưa ai đối tốt với nàng như thế chỉ có gặp lần 1 cô đã lo lắng cho nàng muốn rửa chén giúp nàng rồi,lần này lại ôn nhu xử lí vết thương đấy cho nàng..cô là người đầu tiên khiến nàng nhận ra trên đời này không phải ai cũng như bọn họ..
Park Chaeyoung-cô
xong rồi..
Lalisa Manoban-nàng
*rút tay về,rụt rè nép sang bên*
Park Chaeyoung-cô
*thở dài*
Park Chaeyoung-cô
em đừng sợ chị,chị đang giúp em mà
Lalisa Manoban-nàng
không..em chỉ là
Lalisa Manoban-nàng
thấy chị giỏi quá thôi
Park Chaeyoung-cô
giỏi? giỏi gì chứ *cười cười nhìn nàng*
Lalisa Manoban-nàng
em..cảm ơn chị
Park Chaeyoung-cô
không có gì,chị học ngành Y thấy em bị thương chị xử lí giúp em là chuyện bình thường
Park Chaeyoung-cô
mà này..em ở ngôi nhà đó..không than phiền gì sao? em khó chịu em có thể không ở đó nữa
Lalisa Manoban-nàng
em trốn..3 lần rồi..em không muốn bị bắt lại một lần nào nữa..chị đừng quan tâm đến
Park Chaeyoung-cô
em nói với chị vậy em chịu làm quen với chị rồi à?
Park Chaeyoung-cô
haha chị tới giờ vào học rồi,hẹn em ngày mai
cô nói xong rồi đặt một chai thuốc nhỏ xuống cạnh nàng xong mới bỏ đi
Lalisa Manoban-nàng
*nhìn theo bóng dáng cô*
rồi nàng lại nhìn xuống chai thuốc nhỏ cô để lại
nếu nàng không dính dán gì đến cái gia đình đó thì tốt biết mấy..
Comments
𝑯𝒆𝒍𝒊𝒂𝒏𝒕𝒉𝒆𝒊𝒂 ⟵(o_O)
Đầu😏😏😏😏😏
2023-11-01
1