Phó Đình Tôn đã chữa trị xong rồi nhưng Lạc Anh có vẻ như vẫn không biết, vẫn đắm chìm vào ánh sáng màu đen kì lạ kia, hai mắt sáng rực ra, nhìn rất đáng yêu.
Phó Đình Tôn không nhịn được mà bật cười, Lạc Anh ngơ ngác nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Phó Đình Tôn dịu dàng nắm lấy tay của Lạc Anh rồi bảo ngửa bàn tay ra, còn mình thì dùng một chút phép thuật tạo ra một lốc xoáy màu đen nhỏ nhỏ trên tay Lạc Anh.
Điều nay khiến Lạc Anh càng phấn khích hơn, hai mắt sáng hoắc, mắt chứ A mồm chữ O nhìn, thích thú mà khẽ rung người.
Lần đầu tiên Lạc Anh thấy một lốc xoáy dạng nhỏ nhỏ đang ở trên tay mình, trong lòng càng thêm hưng phấn, cứ nhìn đi nhìn lại hết từ lốc xoáy đến Phó Đình Tôn.
Phó Đình Tôn thấy Lạc Anh thích thú như vậy cũng vui theo, dùng phép thuật của mình đưa Lạc Anh lên trên không trung rồi lấy một ít cánh hoa cho bay xung quanh, tạo nên một khung cảnh đẹp động lòng người.
Sau lớp mặt nạ kia lại là một ánh mắt nhìn người kia đến say mê, càng nhìn càng nghiện, chưa hết, Phó Đình Tôn tạo ra một đám mây đen rồi cho Lạc Anh nằm lên.
Lạc Anh được nằm trên đám mây mềm mại kia không khỏi tò mò mà nhìn xung quanh, không hiểu sao mình lại có thể nằm được trên đám mây đó
-“S-Sao...Sao ta lại nằm được trên đám mây vậy? Sao hay vậy?”
-“Ôn Phong đã dùng cái gì vậy? Sao ta có thể nằm được ở trên này hay vậy?”
-“Ta dùng sức mạnh của ta”
-“Sức mạnh? Là phép thuật sao? Ta có không?”
-“Cái này muốn biết thì phải kiểm tra”
-“Thế của ngươi là gì vậy? Sức mạnh ý”_Lạc Anh bây giờ đã hết đau rồi nên đã thoải mái lật người, sự tò mò dâng lên đỉnh điểm, Lạc Anh rất thích mấy cái như thế này
-“Ta là về chất độc!”
-“Độc sao? Vậy cái gì là sức mạnh mạnh nhất?”
-“Là sức mạnh của ánh sáng. Cái này ở dưới địa phủ này chỉ cần có thôi là sẽ hủy diệt toàn bộ”
-“Ồ, hóa ra là vậy. Là do ma quỷ không tiếp xúc được với ánh sáng sao?”
-“Đúng vậy!”
-“Ò\~ Ra vậy ra vậy\~”
Lạc Anh được khai sáng thêm rất nhiều kiến thức mới, ồ lên một cái rồi thoải mái nằm trên đám mây kia, ngắm nhìn bầu trời, tuy là sắc trời có màu đỏ nhưng còn lại chả thay đổi gì mấy, vẫn có những đám mây, mấy con chim bay ngang qua.
Phó Đình Tôn thấy Lạc Anh không đoái hoài gì về chuyện vừa nãy cũng yên tâm hẳn, chắc tý nữa cho người đi thăm dò xem con quỷ đó như thế nào.
Thật ra con quỷ đó là chủng lọa Orc – một loại quỷ có làn da màu xanh lá, thường to hơn các con quỷ khác, hai răng nanh mọc ngược lên trên, lòi cả ra ngoài.
Cô ta chính là con gái của quan quản lý bộ Lễ, cô ta nhắm đến Phó Đình Tôn từ lâu rồi, suốt ngày chỉ đến làm phiền Phó Đình Tôn mong để được lấy lòng.
Chắc nghe tin Phó Đình Tôn thành thân nên mới đến xem, ai ngờ lại ra tay với Lạc Anh.
Phó Đình Tôn còn không dám đánh hay đả động gì đến mà cô ta lại đánh Lạc Anh đến gãy xương, may mắn là không quá ảnh hưởng đến thân thể.
Chắc sau này phải làm kết giới bảo vệ cho Lạc Anh thôi, ở địa phủ này nếu không có sức mạnh thì rất khó để tồn tại.
Lạc Anh lại chả có biến đổi gì về ngoại hình, sức mạnh cũng không biết có hay không nhưng hiện giờ là chưa có, như vậy rất nguy hiểm.
Lạc Anh được nằm trên đám mây mềm mại, thoải mái nên cứ thể mà nằm ngân nga, ngằm nhìn bầu trời rộng lớn kia, tất cả đều được Phó Đình Tôn thu vào tầm mắt
-*Đáng yêu ghê. Em ấy cứ như vậy là đủ rồi, mình chỉ cần em ấy vui là mình thỏa mãn rồi*
-“Em ấy chỉ cần xinh đẹp như vậy là quá đủ. Em đẹp nên em có quyền...*
Phó Đình Tôn dùng phép thuật của mình khiến cho gió thổi nhẹ nhẹ, những cánh hoa theo đó cũng bay theo ra chỗ Lạc Anh.
Gió thiu thiu mát, kèm theo nằm trên đám mây mềm mại, Lạc Anh từ từ chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Phó Đình Tôn không nghe thấy tiếng Lạc Anh ngân nga nữa thì đứng dậy lại xem, hóa ra là đã ngủ rồi.
Cởi bỏ lớp y phục bên ngoài ra rồi nhẹ nhàng đắp lên cho Lạc Anh, Phó Đình Tôn tạo ra một đám mây nhỏ nữa để che cho đỡ sáng.
-“Các ngươi ở đây trông phu nhân nghe chưa? Nếu phu nhân dậy thì hỏi phu nhân cần gì thì đưa”
-“Dạ vâng. Đám nô tài hiểu rồi ạ”
-“Ừm, có gì phu nhân muốn tìm ta thì ta ở thư phòng nhé”
-“Dạ vâng ạ. Lão gia cứ yên tâm, đám nô tài sẽ trông phu nhân thật kĩ”
Phó Đình Tôn rời đi, trước đó vẫn ngoảnh lại kiểm tra một lần cuối, nét mặt au khi rời khỏi đó lập tức thay đổi.
Đi thẳng ra bên ngoài đã có người đợi ở đó, một con quỷ đỏ to gấp đôi Phó Đình Tôn kèm theo một con ngựa ba đầu màu đen, mắt màu đỏ hết, trên người nó đầy gai góc nhìn rất chiến.
Phó Đình Tôn lên xe ngựa và đi đâu đó nhưng nhìn biểu cả trên khuôn mặt có vẻ chuẩn bị đi xử lý cái gì không vừa lòng rồi.
...*——————*...
Phó Đình Tôn đến phủ của quan Lễ bộ cũng chính là để gặp cha con quỷ Orc kia, dám đụng đến Lạc Anh thì chỉ có xuống dưới 18 tầng địa ngục mà thôi.
Lễ bộ thượng thư – Thành Luyện, còn con gái ông ta là Thành Nguyên, Thành Luyện chỉ có đúng một người con gái út là Thành Nguyên nên ông ta rất chiều con, cứ hễ ai đụng đến là sẽ làm lớn chuyện lên, nhưng lần này là Phó Đình Tôn, liệu ông ta có dám làm lớn chuyện?
Phó Đình Tôn biết Thành Luyện cũng chả phải chính trực gì, mấy cống phẩm hiếm ông ta cũng lấy về giả vờ như đó là của mình, ngoài ra ông ta còn tham gia vào những thanh lâu để làm những việc mờ ám.
Phó Đình Tôn nắm được thóp này nên không sợ cái gì cả, chỉ cần nói một trọng điểm nhỏ thì Thành Luyện lập tức co rúm lại cho mà xem.
Chắc từ nãy đến giờ cũng được gần một canh giờ rồi đấy nhỉ?
Chắc hẳn con gái cưng của Thành Luyện đã về đến phủ, Phó Đình Tôn kiêu ngạo bước vào bên trong, nở một nụ cười quỷ dị rồi từ từ tiến thẳng vào để xem kịch hay.
Chắc ông ta xót con gái lắm nhỉ\~
-“Ôi nhi tử của ta!! Ai?! Là ai đã làm con như thế này?!!”
-“Ta sẽ giết người đó!!”
-“Ôi, Nguyên Nguyên của ta...Ôi con ơi”
Đúng như Phó Đình Tôn dự đoán, Thành Luyện cùng thê tử đang đau đớn gào khóc bên cạnh Thành Nguyên đang bị độc giày vò thân thể. Phó Đình Tôn ung dung bước vào, lính canh ở đó thấy Phó Đình Tôn liền hoảng hốt, chạy vào gọi lão gia.
Thành Nguyên sau khi nghe thấy Phó Đình Tôn đến thì hoảng hốt vô cùng, cho người đóng cửa phòng Thành Nguyên lại rồi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Niềm nở ra đón tiếp Phó Đình Tôn, đưa ra phòng khách để tiếp đón nồng nhiệt, ông ta không thể để Phó Đình Tôn biết được con gái mình đang trong bộ dạng xấu xí như vậy, như thế con gái Thành Luyện sẽ không thể vào được phủ tướng quân.
Phó Đình Tôn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng rồi nhìn Thành Luyện, mỉm cười rồi nói
-“Hôm nay ta đến đây để nói đôi chút về vấn đề con gái của ngươi”
-“D-Dạ? Con gái thần làm sao ạ? Tướng quân có gì muốn nói sao?”_Thành Luyện nghe thấy vậy thì vui mừng vô cùng, chả nhẽ nào Thành Nguyên lọt vào mắt xanh của đại tướng quân sao?
-“À, cũng không có gì đâu. Trong thời gian qua, ta thấy con gái ngươi khá xinh đẹp, cao ráo, nhìn có vẻ rất hiền hậu và ân cần, dịu dàng với ta...”
-“Dạ dạ, đúng là như vậy ạ. Con gái của thần ngoan lắm, con bé chưa đánh ai bao giờ dù chỉ là một con kiến bé tý. Con bé vừa xinh đẹp, hiếu thảo lại còn tốt tính nữa ạ”
Thành Luyện thấy vậy khen con gái không ngớt, mong ngóng Phó Đình Tôn lọt vào tai những lời ngon ngọt của mình.
Chỉ cần Thành Nguyên vào được phủ tướng quân thì cả vị thế lẫn danh tiếng của phủ Thành gia sẽ được tăng lên, Thành Nguyên cũng có chỗ đứng nhiều hơn trong triều. Phó Đình Tôn thấy vậy thì cười khẩy
-“Hình như ta nghe nói con gái ngươi bị ai đó hạ độc. Ta biết thủ phạm đã khiến con gái ngươi thành ra như vậy”
-“Thật ạ?!! Là ai ạ?! Để thần còn biết đường xử lý hắn. Thần phải phanh thây hắn ra thành trăm mảnh, đầy hắn xuống 18 tầng địa ngục”
-“Ồ, như vậy sao? Là ta đó, ngươi sẽ định làm gì?”
-“Thần sẽ phanh thây...Hả?!! Cái gì? Là ngài làm sao?!!”
Thành Luyện khi nhắc đến con gái mình thì bắt đầu nổi đóa lên, nhất quyết nếu tìm ra hung thủ thì sẽ phanh thây hắn ta ra nhưng khi Phó Đình Tôn nói rằng là mình thì ông ta cứng đơ người ra, mắt chõ A mồm chữ O ra nhìn, miệng bắt đầu lắp ba lắp bắp, không tin nổi vào mắt mình.
Trong khi đó Phó Đình Tôn vẫn ung dung nhấp thêm ngụm trà đỏ nữa, mắt vô cùng đắc ý
-“Ngài....Ngài...Ngài làm...”
-“Đúng vậy! Là ta làm. Nhưng ngươi có biết tại sao hay không?”
-“Thần...Thần...”
-“Ngươi có vẻ cũng biết ta vừa mới thành thân, phu nhân của ta vốn là người nhút nhát, không thích ra ngoài nhiều lắm. Cũng không muốn động chạm đến ai cả, ta mới thành thân được có mấy ngày thì con gái của ngươi đã đến để làm phiền ta. Nói thật nhé, ta rất khó chịu khi con gái ngươi cứ đến làm phiền ta, mặt dày một vừa hai phải thôi chứ”
-“Đi thì có mắt không nhìn, va phải phu nhân của ta rồi đánh người hầu của ta, không chỉ vậy còn đánh phu nhân của ta khiến phu nhân gãy cả xương, chưa kể còn ảnh hưởng đến nội tạng. Phu nhân ta còn chưa đả động gì tới cô ta mà cô ta dám làm như vậy!!”
-“Phu nhân của ta, ta yêu còn chả hết, chưa bao giờ đánh hay làm đau dù chỉ một cọng tóc. Vậy mà con gái cưng của ngươi lại khiến phu nhân ta thành ra như thế này, ta mà không đến là phu nhân ta có khi bị thương nặng rồi. Cón gai cưng của ngươi đánh người vô cớ. Ta có nên đưa lên quan lớn giải quyết không?!!”
Phó Đình Tôn càng nói hai mắt càng đỏ rực lên, lộ nguyên hình thành một con quỷ với đôi mắt đỏ rực lửa, móng tay dài sắc nhọn bóp cổ Thành Luyện, cả người to lớn hơn rất nhiều, hai chiếc sừng trên đầu cũng dài hơn, nhọn hơn, răng nanh sắc nhọn lộ ra, cả bầu trời dường như sầm tối lại, gió nổi lên như sắp có bão tới nơi rồi.
Phó Đình Tôn càng ngày càng bóp chặt hơn khiến Thành Luyện không thở nổi, ông ta sợ hãi cầu xin. Đến lúc người ông ta tím bầm đi vì máy không lưu thông được thì Phó Đình Tôn mới thả ra
-“Đây coi như là bài học! Nhớ nhắc nhở con gái cưng chả ngươi là cấm được đến phủ ta nữa!! Ngày hôm sau bảo con gái ngươi vác mặt đến mà xin lỗi phu nhân ta cho đàng hoàng đi”
-“Vâng vâng vâng!! Thần hiểu rồi ạ! Thần hiểu rồi ạ”
-“Hừ! Nếu ta không thấy đến thì cả cái phủ Thành gia này ta hạ độc hết!”
-“Vâng vâng vâng!”
Phó Đình Tôn nói xong thì rời đi, để lại Thành Nguyên sợ hãi, run rẩy ở đấy....
Updated 73 Episodes
Comments
Nguyen
Con gái ông tui thấy hỗn làm chứ ngoan đc cái méo j
2024-03-10
0
Anonymous
Hóng
2023-12-13
1