Fanfic_[Cây Nấm Nhỏ] Dị Chủng Nhí Của Thượng Tá Và Những Mẩu Truyện Ngắn
Bị Bệnh (2)
//Hành động//
*Suy nghĩ*
(Chú thích)
Lục Phong tựa người trên bậc cửa, đôi mắt xanh thẳm đặt trên người An Chiết đang nằm co ro trên ghế
không nghe thấy tiếng trả lời, anh cũng chẳng để tâm
Lục Phong
//bước vào phòng//
tiếng giày nện trên sàn nhà lạnh lẽo cùng với tiếng tim đập thình thịch của cậu vang đầu
An Chiết
//Nhắm nghiền mắt co người lại//
An Chiết cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng trở nên kì lạ
khi tiếng giày càng lúc càng gần hơn, thoáng trong vài giây cậu cảm thấy cực kì hối hận
Cơ thể dội lên một cơn khó chịu tột cùng khiến cho cậu như muốn thu nhỏ mình lại, nhỏ hơn, nhỏ hơn nữa. Còn đáng sợ hơn nữa chính là đôi mắt xanh lam kia đang dõi theo từng cử chỉ của cậu
Lục Phong
//khẽ chau mày//
An Chiết
H...hư... H.. //thở dồn dập//
Dường như Lục Phong đã cảm nhận được điều khác thường
An Chiết khẽ nhủ trong lòng, lần này cậu "toang" thật rồi...
Lục Phong
//lật người cậu lại// An Chiết?
Trước mắt là hình ảnh cậu cả người nóng bừng, biểu cảm nom rõ khổ sở
An Chiết nghĩ thầm mình không xong rồi
Trên mặt anh hiện ra vẻ lo lắng hiếm có
An Chiết
Thượng tá... //khẽ gọi//
Lục Phong
Tôi đây. //khuỵu gối, đỡ gáy cậu//
Lục Phong thấy biểu hiện của cậu, liền hiểu ra, quan sát 1 lượt quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở mẫu vật nấm bên kia, chiếc dao phẫu thuật vẫn còn đó
Lục Phong
Đợi tôi gọi người tới.
Đoạn nói xong, anh cầm máy liên lạc định bấm số
An Chiết
//níu lấy tay anh//
An Chiết
Không.. th..thượng tá...
An Chiết
Đừng... đừng gọi..
Vẻ mặt An Chiết đầy mệt mỏi, cậu đang vật lộn với những biến đổi trong cơ thể
Điều này càng làm An Chiết lo lắng hơn
An Chiết
Em sai rồi... //rưng rưng//
cậu thật sự sai rồi, đáng ra ngay từ đầu nên nghe lời không hấp thụ vật lạ
chỉ vì cái tính hiếu kì mà hiện tại cơ thể cậu đang rạo rực, nhiệt độ lúc tăng lúc giảm khiến cậu khó chịu cùng cực
biểu cảm trên mặt cậu mếu máo, xen lẫn sợ hãi
sợ Thượng tá lại giận cậu, dẫu biết anh sẽ không giận bao lâu
An Chiết
Em sai rồi.... biết sai rồi... //lặp lại//
Lục Phong
//đỡ An Chiết dậy, đặt lưng cậu tựa trên người mình//
An Chiết
Không nghe lời anh...
An Chiết
Ăn... Ăn bừa bãi...
Cậu cố rặn ra ba chữ, rồi quan sát biểu cảm của anh
Lục Phong vẫn vậy, vẫy là đôi mày sắc bén, mắt anh khẽ nhíu lại vẻ không hài lòng
Lục Phong
Không cho tôi gọi người tới, em muốn tôi phải làm sao?
An Chiết không nói gì, khẽ ngả cổ, tựa vào hõm cổ anh, mắt liu diu nhắm lại
Anh cũng chẳng nói gì thêm nữa, điều chỉnh tư thế của cậu sao cho thật thoải mái
Lục Phong
khó chịu lắm không?
Cậu khó chịu chết đi được, tưởng như cơ thể cậu bị thiêu đốt vậy
An Chiết
Em biết sai rồi, lần sau không dám nữa...
An Chiết
... //ngước nhìn anh//
An Chiết chịu thua người đàn ông này rồi, anh chỉ thiếu đều ngày nào cũng phải bắt nạt cậu
song cậu cũng chẳng thể phản bác lại
cậu dứt khoát chui mặt vào hõm cổ đối phương, không thèm trả lời câu hỏi của anh
Cứ thế 2 thân ảnh trong căn phòng, tựa người lên nhau, dần chìm vào giấc ngủ
Author (tác giả)
sao tôi cứ thấy nó bị thiết mắm, hay nhẹ nhàng quá nhỉ...🥲
Comments
sangthuy
hóng quá
2024-08-21
0
challenge
viết truyện đi cậu ơi tớ hóng quá
2024-08-07
0
Peter lungling
trời ơi dịu dàng quá //giãy đành đạch//
2024-07-31
1