[ Mashle (Magic And Muscles) ] My Heart, My Blood And My Love
2
Cyril Marcus
Con nghĩ Doom có thể nói chuyện thân thiết với con bé không...
Cell
....con không rõ thưa cha...
Cell cúi đầu, nhớ đến dáng vẻ của cô, một cô nàng xinh đẹp với nét rầu rĩ, cô luôn tốt bụng và dịu dàng với Cell dẫu số lần gặp đếm chẳng nổi một bàn tay.
Ấn tượng của Cell về cô không chỉ ở vẻ ngoài và tính cách, còn ở ma thuật do cô sở hữu. Chẳng kiêu ngạo dồn ép người yếu hơn, từ tốn nhỏ nhẹ trong lời nói hành động...
Cô chưa từng sai bảo hay ra lệnh cho Cell bằng chất giọng bề trên, mỗi lần muốn điều gì và cần Cell làm cô sẽ hỏi Cell trước, chứ không ép buộc, dùng thái độ tôn trọng để đối đãi
Cell
" với tính cách của các cậu chủ thì cô Aya dễ bị bắt nạt lắm...mong cô ấy ổn "
Cell
" ngài Doom xem ra rất mến cô Aya đấy "
Cell
// nghĩ đến hành động lúng túng của Doom khi cô đến gần để cùng đi dạo //
Cell
" lần đầu tiên ngài Doom làm ra hành động đó ha "
Cyril Marcus
Hồi nhỏ lúc nào cần tìm Aya ta đều đến chỗ Doom
Cyril Marcus
Con bé luôn ở chỗ của Doom, chắc do sinh ra cùng thời điểm nên chúng thân thiết một cách kì lạ...
Cyril Marcus
Aya có cơ thể yếu hơn so với anh em của mình, nên con bé có thể ốm đau một cách dễ dàng...
Cyril Marcus
Vị thần bảo trợ của con bé là thần tượng trưng cho sự đau khổ, thống thiết, cấu xé của con người vậy nên con bé luôn phiền muộn
Cell
" cô Aya rất dễ khóc nhỉ, có lẽ bị ảnh hưởng bởi cả sức mạnh ma thuật và vị thần của mình "
Đứng bên cửa sổ, ông thở dài nhìn ra ngoài...nơi tối tăm chẳng rõ cảnh vật
Ngày xưa, cô luôn khóc lóc và kể cho ông rằng cô cảm nhận được sự đau đớn uất hận không thôi của rất nhiều người. Họ hét lên với cô và nhìn chằm chằm cô khi cô ngủ.
lúc đó ông thật sự bối rối, mọi chuyện tệ hơn khi cô gần mười tám tuổi
Những linh hồn và tội áp dày xé cô đến mức cô có thể đổ bệnh bất cứ lúc nào. Tình trạng cơ thể kém lại có áp lực tinh thần lớn...
Nỗi nghi hoặc của ông vậy mà lại thành thật, vị thần của cô không chỉ đại diện cho buồn đau bi thảm mà còn là cái chết thảm thiết của rất nhiều linh hồn...
Cell
con sẽ đi pha trà chanh mật ong cho cô Aya ạ
Doom cầm đèn lồng trên tay, từ tốn bước chân chậm để cô theo mình, vì biết cô lâu chẳng về nơi này, mọi khung cảnh đã sớm lạ lẫm khó khăn nên Doom càng cẩn thận chọn đường dễ đi
Nhịn mọi thứ cô lờ mờ nhớ được ít nhiều
Doom
....em lúc sống ở đó với cha...ổn chứ
Mantilla
còn anh, mọi thứ đều dễ dàng chứ...
Doom
Hơi khó nhọc...nhưng cũng quen dần
đi được một lúc, Doom như nhớ ra điều gì, cẩn trọng quay đầu thăm dò ý cô
Doom
Em nhớ cái hồ nông ở trong rừng nhỏ cạnh nhà không
Doom
Muốn đi chứ...anh nghe Epidem bảo chỗ đó về đêm khá đẹp
Doom
Ngày nhỏ không được ra ngoài vào đêm, em muốn đi xem bây giờ không
Nhớ đến nơi đó, nơi cô đã có rất nhiều kỉ niệm vụn vặt khi nhỏ. Mơ hồ đồng ý.
Doom xoay người đưa tay với đến chỗ cô, ám chỉ cô hãy nắm lấy
Doom
Em lạ đường rồi...lạc thì anh kiếm vất lắm
Ngước nhìn Doom, cô chần chừ một lúc nhưng rồi vẫn đưa tay ra nắm lấy tay Doom
Lọ mọ đường một hồi Doom đã dắt cô đến nối nhỏ đi sâu vào hồ, cây cối um tùm đã phủ không ít lối đi mòn sỏi.
Đến nơi cô đã hiểu vì sao Epidem nói nơi đây về đêm rất đẹp. Chiếc hồ này vậy mà có thể thu được vẻ đẹp của trắng đêm rõ rệt đến thế. Phản các tia sáng mờ, mặt hồ một như một tấm gương để trăng kia soi sắc mình.
Thích thú, cô kể Doom nghe về thứ cảnh bản thân thấy khi cả hai ngồi lại bãi cỏ.
Mantilla
// tả cảnh cho Doom nghe //
Doom
// hướng đến phía cô chăm chú nghe giọng //
Doom thật sự tò mò liệu cô trông thế nào, vô số lần anh đã tưởng tượng cô có dáng vẻ ra sao qua lời kể của các em trai lúc còn nhỏ. Giờ cô đã lớn, nỗi tò mò của Doom cũng lớn hơn rồi...
Doom
ngày mai em muốn đi dạo nữa không...
Đứng trước cửa phòng cô, Doom hỏi. Nghe thế cô chợt khựng hành động mở cửa lại, quay người nhìn Doom
Quả thực hôm nay tâm trạng cô đã tốt hơn, nên không ngại ngần nói sẽ đi dạo vào lần tới
Cô với tay chạm vào cánh tay Doom, khi còn đang bối rồi Doom đã cảm nhận được sụ mềm mại từ bên má mình, cô nhón người áp má trái của mình lên má phải Doom
Hành động thân thuộc lúc còn nhỏ
Cô lúc bé không dễ dàng ngủ một mình và sẽ thường đòi ngủ chung với Doom, những lúc cô nài nỉ muốn ngủ chung Doom sẽ làm như vậy với cô rồi an ủi cô để cô ngủ một mình, nó cũng là lời chúc ngủ ngon thân thuộc giữa cả hai khi ấy
Mantilla
// buông người //
Mantilla
Gặp lại vào ngày mai...
Cánh cửa đóng rồi, Doom vẫn chưng hững ở đó một lúc mới rời đi.
Khi cô vừa vào phòng, ban đầu cô chẳng để ý nhiều, cứ làm hành động quen thuộc nhưng khi ngồi lại bàn trang điểm để trải lại tóc và bôi kem dưỡng ẩm mới thấy là lạ
Quay đầu nhìn về phía giường mới giật thót mình đứng lên
Famin vậy mà nằm ngay ngắn đắp chăn trên giường cô, ngủ say chẳng mảy may gì
Mantilla
....ôi chúa....doạ chết mất...
Hành động sao giống khi bé như thế, luôn lẻn qua phòng cô để ngủ cùng mà chẳng nói lời nào, đột ngột làm cô đớn tim như vậy...
Mantilla
" ngủ rồi...chắc là đợi lâu quá nên lăn ra ngủ luôn..."
Thở phào, cô tiến lại gần từ từ nằm lên giường, tắt đèn ngủ cô ngó ngó Famin một hồi cũng lặng lẽ kéo chăm đắm kín cho Famin và mình
Mantilla
" tóc cắt ngắn lởm chở quá "
Mantilla
// xoa xoa đầu Famin //
Cô khẽ cười, sao Famin ngủ lại dễ thương thế nhỉ. Chợt cựa mình, Famin quay người rúc rúc vào lòng cô, mơ màng tỉnh giấc.
Famin
// nhăn mày với với //
Cô ôm lấy Famin, xoa xoa lưng vỗ về, nhẹ giọng nói
Mantilla
Sao lại mò sang phòng chị thế này...
Famin
// lớ mớ ôm chặt lấy, dụi mặt vào ngực cô //
Famin
// nhắm nghiền, ngủ lại giấc //
Cô không đẩy Famin ra, ân cần đắp lại chăn rồi cũng mệt mỏi ôm lấy Famin mà ngủ.
À về chuyện cốc trà của cô, Famin thấy nó trên bàn cùng lời nhắn của Cell đã uống thử, thấy nó không hợp mình đã vứt cả cốc lẫn trà ra ngoài của sổ rồi
Comments
Ngan Khanh
Truyện của bạn rất hay, miêu tả chi tiết và là gu truyện của tui, tặng bạn 1 vote và 2 quảng cáo, mong bạn sẽ sớm ra thêm nhiều chap nữa
2024-05-12
3