[ Đam Mỹ ] Sự Chiếm Hữu Của Cha Dượng!
Chương 2: Ôm Đại Dương Ngủ Say
Giữa cái rét buốt của mùa đông, tuyết phủ kín những căn hộ cao cấp...
Không một bóng người trên đường làm nó hoang vắng lạ thường
Nhưng có 1 thiếu niên đôi mắt đẫm lệ phi đi thật nhanh
những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu kèm theo cái rét thấy xương bấu víu vào da thịt
cậu chỉ mặc 1 chiếc áo sơ mi dài tay trắng với chiếc quần jeans bò màu đen
từng bông tuyết càng ngày càng rơi mạnh như đang đánh vào tâm thức chàng chai
2 gót chân từ hồng đã chuyển thành tím
Liễu Tư Gia
" Cha à... Con xin lỗi"
Liễu Tư Gia
"Hự khụ khụ... "
cậu ngã rất đau đến mức không đứng dậy nổi
Những giọt máu đỏ thẫm hòa vào màu tuyết trong trắng tạo nên màu đục như chính con người cậu bh
cậu đã từng là bông tuyết trắng nhưng giờ chỉ còn là dĩ vãng...
cậu ta đột nhiên dừng lại
ngắm nhìn bản thân trong dòng nước biển
cậu thấy mình thật kinh tởm
Liễu Tư Gia
- Haha thật đáng buồn cười
Liễu Tư Gia
- Nhìn bộ dạng này của tôi chắc họ vui lắm nhỉ
Liễu Tư Gia
- Chỉ tiếc tôi chưa trả lại những gì các người đã làm với tôi
Liễu Tư Gia
- ... /rơi lệ/
cậu cười nhưng cười trong lệ
tại sao thế giới này lại đối xử với mình như vậy cậu đâu làm gì sai chỉ vì mình là gay ư?
( thời này phong kiến đang còn rất nặng)
trầm ngâm 1 lúc cậu cầm điện thoại lên và gọi điện cho cha mình
Trạch Minh
/ Nhăn mày/ Có chuyện gì sao?
cậu không nói gì mà lặng lẹ cúp máy
cậu chỉ dám nghe giọng người mình yêu thương nhất 1 lần nữa thôi vì cậu sắp theo cha mình" về nhà "cùng ông ấy rồi...
Trạch Minh
Alo Tiểu Gia Gia???
Trạch Minh
" Có chuyện gì không hay rồi"
Anh đã biết cậu có chuyện
nên lần theo định vị mà đi đến
chiếc Lamborghini phóng nhanh trên đường tới nỗi tuyết cũng bị cái nóng từ xe anh thiên đốt
Trạch Minh
ngoài này lạnh lắm
Trạch Minh
//tiến lại gần cậu//
anh ôm cậu nhưng hóa ra chỉ là ảo ảnh
cậu thiếu niên kia từ lâu đã nằm trọn trong cái ôm của đại dương
Trạch Minh
Không... không Gia Gia em đừng đi..
Trạch Minh
//chạy xuống biển//
anh chạy xuống sâu dòng nước biển
tìm cậu nhưng chỉ nhận lại rong rêu đầy mình
Trạch Minh
Gia Gia à em biết anh yêu nhiêu lắm không? //đi//
Trạch Minh
Anh còn nhớ cái ngày đầu chúng mình gặp nhau nữa
Trạch Minh
Gia Gia à anh tới đây
càng nói anh càng đi sân vào dòng nước biển
cuối cùng ôm trọn cơ thể anh
dù dòng nước có lạnh tới đâu
thì cũng không lạnh bằng lòng người
họ đã vô tình lấy đi gia gia bé nhỏ cùng anh
Anh dần chìm xuống đáy biển và nhắm nghiền đôi mắt
anh sẽ sớm được đến bên gia gia mà thôi
Hai người họ cứ thế đến bên nhau trên suối vàng chắc em vui lắm nhỉ gia gia
thế giới này tàn nhẫn với em quá
Quay lại Trạch Gia vào 3 năm trước nha quý dị
để hiểu rõ hơn về câu chuyện á
mong các cậu đón nhận AA:>
Comments