(ĐN One Piece) Bản Thánh Ca Năm Ấy
Lời đồn bí ẩn
Sáng hôm ấy, khi mặt trời mới nhuộm vàng những nóc nhà gạch men cũ , Ceira và Viola cùng trưởng làng Roshin lên đường đến dinh thự cũ để kiểm tra tình trạng
Cả ba ngồi trên chiếc xe bò cọc cạch, bánh xe kêu lên răng rắc mỗi lần lướt qua ổ gà
Alison Viola
/ ngáp dài, tay cầm ổ bánh mì /
Alison Viola
Buồn ngủ quá đi
Alison Viola
Còn sớm như vậy mà cô đã gọi tôi dậy để đến đó
Cristeria Ceira
Đi sớm về sớm thôi
Cristeria Ceira
Hôm nay có lẽ là một ngày dài đó
Trưởng làng Roshin
Ceira này, con có chắc là muốn dọn đến dinh thự đó sống không?
Trưởng làng Roshin
/ Giọng trầm, mang chút e dè pha lẫn ngập ngừng /
Cristeria Ceira
Sao ngài lại hỏi vậy ạ?
Trưởng làng Roshin
/ Khẽ thở dài /
Trưởng làng Roshin
Ngôi dinh thự cũ kỹ đó vốn cách xa làng, lại bị bao quanh bởi cây lớn, không khí âm u, ít người lui tới
Cristeria Ceira
/ khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ /
Cristeria Ceira
Cháu không sợ…nơi ấy là kỷ vật cuối cùng mà cha mẹ cháu để lại, nghĩ đến chuyện đó thôi, cháu chẳng còn thấy sợ nữa
Trưởng làng Roshin
/ gật nhẹ, rồi ngón tay ông gõ gõ lên mặt gỗ ở thành xe /
Trưởng làng Roshin
/ giọng ông hạ thấp hơn nữa /
Trưởng làng Roshin
Nhưng đó… không phải là điều đáng lo nhất
Trưởng làng Roshin
Thật ra, ngôi dinh thự đó…
Trưởng làng Roshin
/ dừng lại, có chút ngập ngừng nói tiếp /
Trưởng làng Roshin
Nơi ấy từng có người ở. Rất lâu rồi. Không ai nhớ rõ họ là ai, chỉ biết là... họ đến rồi biến mất
Trưởng làng Roshin
Không có xác. Không có tang, cũng chẳng có ai biết
Alison Viola
/ Nuốt khan / C-có chuyện đó thật sao?
Alison Viola
Nghe có vẻ cô đơn nhỉ / cười trừ /
Cristeria Ceira
/ im lặng. Ánh mắt không hề gợn sợ /
Cristeria Ceira
Vậy, ngài nghĩ điều gì đang ở trong đó ạ?
Trưởng làng Roshin
Không biết. Chỉ có một điều ai cũng nhớ... Kể từ ngày đó, chưa ai dọn vào, và không một con thú nào chịu bén mảng đến gần nơi ấy
Trưởng làng Roshin
Đêm xuống, người ta nghe tiếng dương cầm, có khi là tiếng người cười khe khẽ
Trưởng làng Roshin
Nhưng tuyệt nhiên… không ai thấy ai
Alison Viola
Chẳng lẽ..nơi..nơi đó có ma??
Trưởng làng Roshin
Điều này thì ta không rõ
Trưởng làng Roshin
Nhưng chắc không phải đâu, hai cháu đừng lo lắng
Trưởng làng Roshin
Trên đời này làm gì có ma chứ / vỗ vai Viola /
Trưởng làng Roshin
Nếu cháu vẫn muốn đến đó, ta sẽ cho người sửa chữa thật cẩn thận
Trưởng làng Roshin
Cảm thấy không ổn thì hai cháu cứ việc ở lại nhà của ta
Trưởng làng Roshin
Ta rất sẽ vui nếu hai cháu chọn ở lại
Cristeria Ceira
Cảm ơn vì lòng tốt của ngài / Mỉm cười/
Alison Viola
Cũng đẹp thật... giống hệt như mấy cái dinh thự ma ám ở trong tiểu tuyết kinh dị ý / núp sau lưng Ceira /
Alison Viola
Chúng ta sẽ ở đây thật à?
Cristeria Ceira
Ừ, sao thế? Cô sợ sao? / khẽ cười nhẹ /
Alison Viola
Trên đời này tôi sợ nhất là ma đấy
Alison Viola
Nếu ở đây mà có ma thật thì tôi thà vô gia cư còn hơn ở lại đây
Cristeria Ceira
Không sao đâu
Cristeria Ceira
Nếu cô sợ thì có thể ở lại nhà của trưởng làng
Cristeria Ceira
Không nhất thiết phải đi cùng tôi đâu
Alison Viola
Để cô ở đây một mình tôi không yên tâm chút nào
Alison Viola
Chúng ta là bạn thân mà, nhớ chứ?
Alison Viola
Cô ở đâu, tôi ở đó
Alison Viola
/ Hùng hổ bước về phía trước /
Alison Viola
Đi! Tôi bảo kê cô!
Alison Viola
/ Giọng nói có chút thiếu nhiệt huyết /
Cristeria Ceira
Thật là hết cách với cô mà...
Cristeria Ceira
/ Mỉm cười bước theo /
Bên trong dinh thự, những căn phòng lớn lạnh lẽo và im lặng
Trên tường là những bức tranh đã phai màu, có bức vẽ những gương mặt mờ nhòe, đôi mắt như nhìn thẳng vào linh hồn người ngắm
Cristeria Ceira
/ Vươn tay đến nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh /
Cristeria Ceira
Hẳn là nó đã ở đây rất lâu rồi
Cristeria Ceira
Chẳng thể nhìn rõ được chân dung của người trong tranh nữa
Cristeria Ceira
Nét vẽ này... thật quen thuộc
Cristeria Ceira
/ Ngơ người một lúc, tay khựng lại /
Cristeria Ceira
Nét vẽ này chỉ có thể là của mẹ
Cristeria Ceira
Tôi vẫn nhớ rõ nét vẽ này
Cristeria Ceira
Khi tôi còn nhỏ, ngôi nhà của tôi lúc nào cũng được treo đầy tranh vẽ
Cristeria Ceira
Khi mẹ mất, cha tôi lúc nào cũng giữ gìn những bức tranh rất kỹ lưỡng
Cristeria Ceira
Mỗi tối, điều sẽ kể cho tôi nghe những câu chuyện hay ý nghĩa của mỗi bức tranh
Cristeria Ceira
/ Ánh mắt cô có chút buồn bã /
Cristeria Ceira
Chỉ tiếc là lúc đó tôi còn quá nhỏ để hiểu và ghi nhớ
Alison Viola
/ Đặt tay lên vai cô, muốn an ủi nhưng chẳng biết phải nói gì /
Cristeria Ceira
/ Khẽ nghiêng đầu / tôi ổn mà... cảm ơn cô
Ngay chiều hôm đó, dân làng đổ về như hội. Người mang cuốc, kẻ vác thang, người già dắt trẻ con, đàn ông cưa gỗ, đàn bà dọn cỏ
Tiếng búa vang vọng khắp bìa rừng, trộn lẫn với tiếng cười
Alison Viola
Có một cánh tay người ở đây nè!!
Cristeria Ceira
Viola, đó là… cành củi thôi
Alison Viola
Ủa... à ờm, tại tối quá nên tôi nhìn nhầm / gãi má cười gượng /
Alison Viola
Làm tôi sợ chết khiếp
Comments