Trở Thành Đệ Của Nhân Vật Phản Diện
Mua cho cậu thì tôi không tiếc
Đến trung tâm thương mại Chu Dã dẫn Bảo Bảo đến thẳng khu thượng lưu
Chu Dã
Cái này trông hợp với anh lắm
Chu Dã
Cái kia trông cũng hợp
Tiểu Bảo Bảo
/ Nhìn nhãn giá trên quần áo /
Tiểu Bảo Bảo
/ Hít một hơi lạnh /
Tiểu Bảo Bảo
Tùy tiện một cái áo cũng bằng chi phí sinh hoạt cả tháng của tôi
Chu Dã
Không sao , tôi mua cho cậu
Tiểu Bảo Bảo
Dã Cả ơi đắt quá
Tiểu Bảo Bảo
Quần áo ở chợ Hậu Giang ở trường là được rồi
Chu Dã
Tiêu cho cậu vài nghìn tệ tôi không tiếc
Tay Bảo Bảo đã đầy ắp túi lớn túi nhỏ
Nếu không phải vì anh mang không đủ có lẽ đại thiếu gia sẽ mua thêm
Tiểu Bảo Bảo
" Chu Dã vốn là người như vậy sao? "
Tiểu Bảo Bảo
" Trong nguyên tác anh ta cũng quá đen đủi rồi "
Đi ngang qua quầy trang sức
Chu Dã
Anh có tay cổ và tay đều thiếu thứ gì không
Tiểu Bảo Bảo
Tôi thế này là được rồi
Chu Dã
Tôi không cho phép cậu từ chối đâu đó
Chu Dã
Gói hết đồ trong quầy và gửi về cho tôi
Mai Vân
Vâng thưa thiếu gia
Chu Dã dẫn và Bảo Bảo quay về kí túc tay lủng lẳng đồ hiệu
Lục Châu
/ Nhìn thấy túi sách lớn nhỏ /
Lục Châu
/ Nhíu mày nhìn Chu Dã /
Lục Châu
Chu Dã anh có phải quá đáng lắm không?
Lục Châu
Bảo Bảo là bạn học của anh
Lục Châu
Không phải là người hầu của anh
Lục Châu
Anh sai khiến anh ấy như vậy
Lục Châu
Bắt anh ấy cầm túi lớn nhỏ cho anh
Lục Châu
Quá không tôn trọng người khác
Tiểu Bảo Bảo
Anh hiểu lầm rồi
Lục Châu
/ Cắt ngang lời /
Lục Châu
Anh không cần nói tốt cho anh ta
Lục Châu
Anh ta là người thế nào tôi rõ nhất
Lục Châu
Loại người như anh ta ỷ có mấy đồng rách mà lên mặt
Chỉ là bị chê thì không được
Bị hiểu lầm cũng sẽ không giải thích
Chu Dã
Tôi có sai khiến anh đâu
Comments