[Wind Breaker - Nii Satoru] "Umemiya Hajime X Haruka Sakura" Nắm Tay Anh - Chúng Ta Có Thể!
Hồi 3: Haruka Sakura? - Nợ nần
T/g: "Chào, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!"
Tiếp tục Hồi 2 , Haruka Sakura ra ngoài và mua thuốc. Cơ thể em đau nhức với những vết thương nhỏ ở khuôn mặt
Đột nhiên, khi em đang đi chậm rãi ở trên con đường vắng vẻ buổi chiều. Em nhìn thấy vài tên ...trông có vẻ không tốt lành gì
Haruka Sakura
'Chuyện gì nữa đây..'
Em vừa nghĩ, vừa lùi lại vài bước. Nhưng số phận xui xẻo, chúng nhìn thấy em rồi..
Lũ đó mà một đám côn đồ , chúng khá đông , từ 4-5 người. Chúng đến gần em, chạm vào cơ thể em với hành động bạo lực. Em chống trả, chúng nói em là con nợ của chúng, em chẳng hiểu gì cả. Em chỉ biết la hét , chống trả
Haruka Sakura
"Bỏ tôi ra..!! Tôi không có nợ, tôi không quen các người!"
Em cố vùng vẫy giữa đám người đông đảo, dường như bất lực.
Chủ nợ
"Suỵt, cậu trai trẻ đáng yêu này, la hét cũng không cứu được em đâu"
Cơ thể em yếu đuối, mệt mỏi. Em còn nhiều vết thương trên cơ thể, nên em rất bất lực
Haruka Sakura
"..tôi không có nợ gì của các người cả!"
Chủ nợ
"mày bị ngu à? Thằng bố của mày đã nói với tao, mày sẽ trả nợ thay cho nó. Nên mày là con nợ"
Haruka Sakura
"Thả tao ra, bọn khốn! Tao không có bố!"
T/g: "tất nhiên là em ấy nói dối rồi :)"
Chủ nợ
"Tụi tao không bị ngu! "
Chúng vừa nói , chúng vừa đánh đập em , đấm vào bụng, mặt em một cách tàn nhẫn
Chủ nợ
"Tụi tao cho mày 1 tuần để trả nợ , thằng khốn"
Chúng nói xong cũng rời đi, bỏ mặt em gục ở góc tường.
Cơn mưa cũng rơi xuống, có lẽ trời đang khóc thương cho số phận của em...mưa thật nặng hạt , máu của em trộn lẫn với nước mưa, chảy từng giọt.
Ngạc nhiên rằng con đường này thật vắng vẻ, không có ai đến giúp em. Em khập khiễng lê lết lấy lại áo khoác đã bẩn ở bên đường. Em ôm lấy nó, lê lết cái chân đã bị trật khớp trở về nhà
Em im lặng suốt chặn đường, em không quan tâm đến cơn lạnh thấu xương , thịt của mưa. Em chỉ biết lòng người lạnh thế nào...
Ở nhà, em tự băng bó cho vết thương, vì không mua được thuốc nên em phải tự nằm ở ghế, chịu đựng cơn đau , nhức từ những vết thương cũ, mới.
Em khóc thầm, tự trách bản thân vì số phận của em , bất hạnh từ lúc được sinh ra đời..
Haruka Sakura
"..xin hỏi ai vậy?"📲
Mẹ của Sakura
"Ah, là mẹ đây , Sakura-"📲
Trái tim của em thắt chặt , em tức giận hơn, bất chấp sự kiệt sức, em vẫn lớn giọng lên và hét vào điện thoại
Haruka Sakura
"bà..đồ khốn! bà còn mặt mũi để gọi cho tôi à?!"📲
Bà ta gần như không có chút liêm sỉ nào, vẫn với cái nước giọng thảo mai đó
Mẹ của Sakura
"hức..mẹ xin lỗi con, bố của con mất rồi. Ông ấy muốn gặp con lắm, nhưng vì đau tim mà chết. Ông ấy lo lắng cho con lắm.."📲
Em nghe chất giọng đó mà buồn nôn, em quá hiểu rõ rồi, một con cáo già..
Haruka Sakura
"Lo lắng?! những ngày tháng tôi sống chết ở ngoài đường, ông bà có quan tâm không?! lũ khốn! biến đi!"📲
Đột nhiên, ả ta thay đổi chất giọng. Ôi trời, cái giọng độc ác đó đã thấm vào từng mạch máu của em
Mẹ của Sakura
"mày đúng là thằng bất hiếu! tao nói thẳng, ông bố của mày đã giao số nợ của ông ta cho mày, ngoan ngoãn mà trả đi nhé, con trai ~"📲
Em tức điên lên , muốn hét vào điện thoại, nhưng mụ ta cũng đã cúp máy
Em bất lực, ném chiếc điện thoại lên ghế, em chui rúc vào chăn. Khóc nức nở với số phận của em
Ngay cả bố mẹ ruột , họ còn hãm hại em , thì ai thương cho số phận của em đây?
Tiếng khóc của em vang vọng trong căn nhà nhỏ, cho dù có giữ ấm thế nào, em vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Cơn mưa bên ngoài càng lớn hơn, giống như cảm xúc bão tố ở trong lòng em bây giờ
Không chỉ tự sinh sống, em còn phải trả số nợ lớn của ông bố của em , nếu không chúng đánh em chết mất..
Đến suy nghĩ cuối cùng, em vô thức với lấy con dao gọt trái cây ở trên bàn, đưa bàn tay ra. Tay em run rẩy với suy nghĩ này
Haruka Sakura
'...Có lẽ cũng sẽ không có ai biết mình chết đâu nhỉ'
Trước khi em kết liễu cuộc đời mình, đột nhiên có tiếng gọi lớn ở ngoài cửa
Umemiya Hajime
"này! này! có ai ở nhà không? này!"
Cái giọng quen thuộc này... Em lặng lẽ ra ngoài mở cửa , em bất ngờ khi nhìn thấy tên lúc sáng. Hắn cũng bất ngờ khi nhìn thấy cơ thể đầy vết thương của em
Umemiya Hajime
"c-cậu không sao đấy chứ?"
Em không quan tâm , em chỉ quan tâm hắn đến đây vào giờ khuya thế này làm gì
Haruka Sakura
"Anh đến đây làm gì?"
Umemiya Hajime
"Ah, khi ở trường, cậu có đánh rơi một cái vòng cổ này."
Anh vừa nói, vừa đưa vòng cổ ra cho em, em ngạc nhiên, em gần như quên mất nó. Em nhận lại và gật đầu
Haruka Sakura
"cảm ơn. Nhưng anh nên về đi, đã trễ rồi-"
Umemiya Hajime
"Nào, trễ rồi. Tôi không dám về một mình, cậu cũng nên mời khách vào nhà chứ?"
Em lầm bầm khó chịu, em muốn đuổi hắn đi nhanh. Em không muốn dính dáng đến ai cả
Umemiya ngồi uống nước, em lặng lẽ dọn dẹp dụng cụ y tế của em. Tên đó cứ luyên thuyên nhiều thứ về nhà của em , khen và kể nhiều chuyện gì gì đấy
Em cũng chẳng quan tâm, em muốn đuổi hắn đi càng sớm càng tốt
Umemiya Hajime
"mà này, trông cậu luôn có vẻ im lặng và buồn bã. Cậu đừng lo, ở trong lớp, sẽ không có tên nào dám bắt nạt cậu nữa đâu!"
Hắn nói với nụ cười đó, khiến em cũng thờ ơ và đảo mắt khó chịu
Haruka Sakura
"ừ, cảm ơn."
Em trả lời một cách thờ ơ , nhưng hắn vẫn cứ nhiệt tình và phiền phức như thế
Umemiya Hajime
"Hể? nghi ngờ tôi à? đừng lo lắng, tôi không phải kiểu đàn ông khốn nạn thích bắt nạt Omega đâu!"
Em im lặng, ngồi xuống đối diện hắn. Em vẫn thờ ơ với hắn như thế , không hề quan tâm
Đột nhiên, anh nhìn thấy hắn nhìn vào điện thoại của em. Em kích động và giật lấy điện thoại
Haruka Sakura
"tên khốn! đừng nhìn lén tin nhắn của tôi!"
Umemiya Hajime
"ah, xin lỗi mà. Tôi tò mò thôi"
Umemiya Hajime
"Nhưng mà..cậu mượn nợ ai à? trông có vẻ nghiêm trọng quá."
Em đảo mắt khó chịu, tên khốn này nhiều chuyện quá rồi.
Haruka Sakura
"mặc kệ tôi"
Anh ta đột nhiên la lên, khiến em hơi giật mình
Umemiya Hajime
"Ah! này, tên chủ nợ này quen quá..!"
T/g: "cảm ơn vì đã đọc ạ!"
Comments
vy phương
xót thương quá em tôi😭
2024-06-19
0
vy phương
xót thương quá em tôi😭
2024-06-19
0
TuongZy
con tác giả đâu💢
t quýnh m nè
2024-06-18
1