[Dã Sử_Chiêu Hoàng] Chiêu Dương Xuân Thu
Chương 4
Thiên Ứng Chính Bình năm thứ bảy, lần đầu tiên ta đón Tết trong lãnh cung
Mùa Đông năm nay đặc biệt kéo dài, lạnh cũng đậm hơn mọi năm, hoặc có lẽ lãnh cung nơi đây không có nhiều đèn nến sưởi như điện Thiên An, nên càng lạnh lẽo hơn chăng
Ta vốn lo cho nhũ mẫu không qua nổi mùa Đông năm nay, ta mỗi ngày đều ngủ bên cạnh bà, dùng tất cả quần áo làm đệm lót, lại lôi hết mọi loại chăn đắp lên người bà, thấy bà không run nữa ta mới yên tâm đi ngủ. Nhưng giấc ngủ không xong, chỉ cần bà liền trở mình, ta nhất định sẽ mở mắt
Cảm giác lo lắng này nếu chưa từng trải qua chắc chắn sẽ không hiểu được nó đáng sợ thế nào
Nhũ mẫu rất kiên cường cuối cùng cũng qua khỏi những ngày rét nhất. Lúc trời ấm hơn, ta vui đến nỗi chạy chân trần đến các phòng trong lãnh cung, muốn gào lên với cả thế giới rằng chúng ta thắng rồi
Nhũ Mẫu
Công chúa cẩn thận đạp đá trên nền
Lý Thiên Hinh (Lý Chiêu Hoàng)
Nhũ yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu
Lý Thiên Hinh (Lý Chiêu Hoàng)
Nhưng cuối cùng chúng ta cũng thắng rồi, mùa đông năm nay chúng ta đã thắng!
Nhũ Mẫu
Để ăn mừng, nhũ sẽ gói bánh chưng cho công chúa ăn Tết
Ta khi nghe nhũ nói vậy cười tít cả mắt, ngồi trong bếp nhìn bà luôn tay luôn chân chuẩn bị
Thực phẩm chuyển tới lãnh cung đều là thực phẩm hạng hai, đều là đồ thừa từ các cung khác chuyển tới, nhũ mẫu vừa làm vừa than thở suốt, nào là đỗ không bùi không nhuyễn, thịt toàn mỡ, gạo cũng không thơm. Thực ra tài nghệ của nhũ mẫu rất cừ, nguyên liệu hạng hai cũng cho ra thực phẩm hạng nhất. Ta không bận tâm nhiều lắm, một phần vì ta không kén ăn, chỉ cần không phải thứ thức ăn nhạt nhẽo và rời rạc mà Trần Cảnh nấu, thì ăn cái gì cũng xong
Trần Cảnh trước khi lên làm hoàng thượng, hắn là nội hầu của ta. Có một lần ta mơ thấy ác mộng, không dám ngủ lại, liền lôi kéo Cảnh đến ngự thiện phòng, nằng nặc đòi hắn nấu cho ta ăn. Trần Cảnh của năm tám tuổi nấu một bát mì gà cũng hết hai canh giờ, đun lâu tới nỗi mì thì nát bấy trương phềnh, mà thịt không hiểu sao vẫn không chín, nước dùng thì nhạt tuếch, ta chẳng ăn nổi một miếng
Nhưng Trần Cảnh của năm tám tuổi thực sự đáng yêu, khiến ta cứ hoài niệm mãi không thôi
Comments