[Youtuber MC] - "Hôm Nay Bầu Trời Vẫn Trong Xanh"
|KuroKira| - Nơi tự do tồn tại
Tại thủ đô Pari, Pháp lúc 11 giờ 53 phút
Giữa đêm trời tuyết rét đậm
Dưới ánh đèn đường hiu hắt
Vẫn có hình bóng một người đàn ông hững hờ bước đi
Tiếng anh ta thì thầm trong miệng, bất lực, mệt mỏi
Anh đặt tay lên trán rồi thở hắt một hơi dài trước khi đặt mình xúông cái ghế dài phủ đầy tuyết bên đường
Kuro
Cái ngày quái quỷ gì vậy chứ
Anh cúi nguời xúông thầm chửi thề trong lòng, cảm thán một ngày tồi tệ đã trôi qua
Anh tên Kuro, năm nay 25 tuổi . Cái tuổi mà người khác đã sắp gặt hái đuợc thành công thì anh vẫn còn bấp bênh trên chặng đuờng của bản thân
Mẹ Kuro mất vì bệnh nan y khi anh mới 10 tuổi
Người cha suy sụp truớc cái chết của vợ cả ngày chỉ biết lao đầu vào công việc để quên đi tất cả
Quên luôn cả... đứa con trai bé bỏng ngày nào đang chơi vơi truớc sự ra đi của mẹ nó..
Kể từ ngày đó, cậu bé ngây thơ ngày nào trở thành nội trợ chính cho gia đình
Hằng ngày lo lắng việc nhà, lo việc mình
và lo cho cả người cha càng ngày càng gầy yếu kia đi
Kuro chưa từng trách cha vì đã quên đi mất việc cũng phải yêu thương anh
Anh hiểu nỗi đau của ông ấy, nó như xé nát cõi lòng anh mỗi khi nghe thấy tiếng người cha hằng đêm gạt đổ đồ đạc trong phòng ngủ của ông rồi ngồi ôm mặt khóc trứơc tấm di ảnh của mẹ
Anh không biết phải làm sao mới có thể an ủi đựơc trái tim đã đổ vỡ của nguời đàn ông đã dành cả trái tim mình cho một tình yêu duy nhất
Điều anh nghĩ rằng anh có thể làm đó là Hằng ngày chỉ biết chăm chỉ làm việc nhà với hi vọng có thể san sẻ đựoc nỗi bùôn với cha
Một cậu bé 10 tuổi hiểu chuyện .. đến đau lòng
Dẫu sao cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu luôn gặp khó khăn trong việc cân bằng việc chăm sóc nhà cửa và việc học của bản thân
Kể từ đó mà thời gian chơi dùa cùng bạn bè của cậu bé là gần như không có
Đến năm lên cấp 2 cũng vì lí do đó mà mọi người luôn cho rằng anh là một người vô cùng khó gần và luôn tránh xa anh
Một cậu trai với nụ cuời rực rỡ như ánh mặt trời ban mai
Đã đến bên cạnh và mang lại cho anh ánh sáng của hi vọng
Năm ấy là khi anh chuyển lớp mới do một sự cố từ lớp cũ
Đối với anh mà nói, nó không quan trọng vì dẫu sao ở nơi nào anh cũng chẳng thể kết bạn
Kira
Chào cậu, tôi là Kira, mình làm quen nhé
Ừ... có lẽ cậu ta là ngoại lệ
Kira mang sự chân thành tới mà múôn kết bạn với anh
Thực lòng mà nói, đối với anh khi đó thì nó chẳng quan trọng bao nhiêu rồi anh cũng chỉ đồng ý cho qua chuyện
Nhưng mọi thứ chẳng dừng lại ở đó, Kira mang anh đi khắp nơi khắp chốn, giúp anh giao lưu và gặp gỡ nhiều nguời bạn mới
Cậu cho anh nhiều những kỉ niệm đẹp, cho anh những cảm giác mới lạ mà anh chưa bao giờ cảm thấy
Họ không còn là bạn bè nữa...
Đây là lần đầu tiên, Kuro can đảm dám nói ra tiếng lòng của bản thân
Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị từ chối, thế nhưng..
Kira
Thiệt ra tôi cũng thích ông lâu lắm rồi đấy
Kira
Tôi cũng tính tỏ tình ai mà ngờ lại bị ông hớt tay trên chứ
Nụ cuời hệt như lần đầu họ gặp nhau
Nhưng lần này, má cậu ấy lại thêm chút ửng hồng
Từ đó, họ trở thành nguời yêu, cùng nhau vượt qua bao khó khăn, hạnh phúc
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang
Ngày hôm đó, anh không bao giờ quên, chàng nguời yêu mặt cuời tươi chạy lại chỗ anh vô tình, bị xe tải.. đâm trúng
Anh chết lặng, mặt trắng như tờ
Đôi bàn tay run rẩy, bàn chân nặng trĩu không thể di chuyển
Não bộ anh hoạt động nhắc nhở anh chạy lại chỗ người yêu, nhưng tâm trí anh lại bị siết lại
Cả nguời cứng đờ không nhúc nhích, bó hoa trên tay cứ thế mà rơi xúông theo
Kỉ niệm một năm yêu nhau của hai đứa, vô tình lại trở thành, đám tang của người anh yêu
Kira , 19 tuổi, tử vong do mất máu quá nhiều
Máu tuơi em, nhụôm đỏ cả bó hoa anh tặng..
Máu tươi em nhụôm đỏ cả mối tình màu hồng ta nuôi nấng...
Kể từ ngày hôm đó, anh hệt như cha anh năm anh lên 10
Để quên đi nỗi đau ăn mòn trái tim ấy
Anh miệt mài học, cúôi cùng dành đuợc một suất học bổng du học Pháp
Nguời cha gầy yếu dặn dò anh đủ thứ truớc khi anh đi
Bây giờ cũng đã hơn 5 năm rồi
Anh bên này lao động hệt như nô lệ thời cổ
Dù anh đã nỗ lực đến mấy và đem lại lợi nhuận lớn cho công ti
Nhưng vì cách biệt vùng miền, luôn bị đồng nghiệp coi khinh, sếp lớn chửi mắng và mãi chẳng thăng chức đựơc
Mọi thứ còn tệ gấp 10 lần ngày anh còn ở Việt Nam
Mới nãy đây anh nhận đuợc điện thoại của nguời bác họ hàng xa nơi quê nhà
Nói rằng cha anh ngã cầu thang té đang phải nhập viện
Anh thì lại chẳng thể làm gì
Kuro
Kira ơi... anh phải làm sao bây giờ...
Anh ngưng đầu lên nhìn trời, giọng nói nghẹn ngào nơi cổ họng chừng như sắp khóc
"Thế ông có múôn đi với tôi không? "
Không biết giọng nói phát ra từ đâu , nhưng rõ ràng là vô cùng quen thụôc
Anh lia mắt nhìn xung quanh thì chợt thấy một bóng hình phảng phất trong đêm tối
Kuro
Kira? Có phải là em không??
Anh thật ngu ngốc, anh biết thừa thế quái nào cậu lại ở đó đựoc chứ
Vì... cậu đã chết truớc mặt anh mà..
Kuro
Mình cũng thật là... nói tầm bậy gì vậy chứ
.
Giọng nói đó một lần nữa cất lên, nhưng không còn mơ hồ nữa
Quả đúng thật là Kira đang đứng truớc mặt anh
Khoảng khắc này, anh không kiềm chế nổi nữa, đứng dậy vội chạy lại ôm em
Nuớc mắt cứ trào ra mà không ngừng than trách
Kuro
Hức.. đồ tồi tệ... Kira.. mấy năm qua em đi đâu vậy chứ
Kira
Em xin lỗi, lỗi em, em đã bỏ anh lại
Kuro
Em có biết anh đã khổ sở thế nào khi em đi không hả...
Kuro siết chặt lấy nguời mình yêu mà không ngừng kể lể khổ sở
Anh lúc này bất chấp nguời đối diện có phải Kira thật không mà mặc sức khóc thành tiếng
Kira vúôt lưng Kuro dỗ dành
Kira
Thế anh có múôn đi cùng em không?
Lại là câu nói lúc nãy nhưng lần này, nó đã khiến Kuro quay về kí ức ngày ấy
Kira
Ông có múôn đi cùng tôi không?
Kuro
Hả?? Từ khi nào ông lại không sợ mẹ ông nữa vậy hả?
Kira
Thì thế mới gọi là bỏ trốn còn gì
Kira
Tôi nói rồi mà, nếu thấy cụôc sống vất vả quá
Kira
Tôi sẽ đưa ông đi trốn
Kira
Một nơi nào xa thật xa, nơi có tự do tồn tại
Kuro
Kiếm đâu ra nơi đó chứ!
Kuro cuời nhạt truớc trò đùa của bạn mình, hai đứa trẻ nằm lăn ra cười trên bãi cỏ xanh mướt, cùng nhau ngắm hoàng hôn
Bây giờ anh đã hai 25 rồi
Anh không còn cảm giác đó gì là trò đùa nữa
Nghe Kuro lên tiếng Kira mỉm cười một tiếng
Kira
Thế chúng ta đi thôi!
Anh cùng cậu quay trở lại ngọn đồi xanh năm ấy, nơi có dòng sông mát, có rặng hoa dại nở rộ dọc bờ sông
Phát hiện thi thể người đàn ông chết cóng trên ghế dài của công viên
Điều kì lạ, là anh ta ra đi với nụ cười...
Có lẽ họ không biết rằng, anh ta đã thực sự tìm thấy nơi có tự do tồn tại khi đưa mình chìm vào giấc ngủ ngàn thu ấy rồi..
Comments