[Đn Tokyo Revengers] Tôi Có Một Giấc Mộng Dài.
Chapter 2: Ngõ nhỏ.
Có một thân thể thoi thóp thở
Dưới tình trạng với những vết dao và những vệt bầm tím làm cơ thể cô giống như một khối bột trắng
Cô tính thốt lên lời kêu cứu, sự đau đớn đang gào thét trong lòng
Thế nhưng những gì thốt ra khỏi khuôn miệng
Đều chỉ là những phát âm chưa thành chữ
Fumihito Dian
“Thanh quản…”
Dian là một cô gái yêu âm nhạc
Cô thích việc ngâm nga những giai điệu cô thích
Nhưng, chuyện gì đang xảy ra?
Fumihito Dian
“Phải tìm trợ giúp”
Fumihito Dian
“Mình không muốn chết ở đây”
Lết cơ thể bầm dập đến bên rìa con hẻm
Vậy mà con đường phía trước lại chẳng có mấy người qua lại
Fumihito Dian
“Tên sát nhân đã đi đâu rồi chứ?”
Cô nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó
Nhưng đau đớn bao trùm và chi phối mọi suy nghĩ của cô
Fumihito Dian
“Sao lúc cần lại chẳng nói được gì thế?”
Trong lúc đang xoay xở với cơn đau của mình
Dian không để ý đến bước chân đang ngày một rõ dần
Cô gái nhỏ cô vươn bàn tay đã trật khớp ra khỏi con hẻm
Mong người kia có thể nhìn thấy cô
Không nhìn rõ cho nên người kia đã vô tình dẫm lên tay cô
Lúc này tựa như một chiếc máy nghiền nghiền lên bàn tay kia
Người đứng trước con hẻm là một gã cao ráo
Nhìn phong cách ăn mặc của hắn rõ ràng là một tên giàu có
Người bí ẩn
Ai lại vứt xác chết ở đây chứ?
Nhưng một bàn tay khác lại vươn ra ôm lấy cổ chân hắn
Kèm theo là cả một cơ thể nhỏ bé lao đến bên hắn
Cô gái vừa nhào ra ôm lấy chân hắn
Có vẻ vừa vật lộn sống chết với ai đó?
Khuôn miệng tuy mấp máy nhưng hắn chỉ nghe được những tiếng mơ hồ
Người bí ẩn
“Cô ta mất giọng sao?”
Người bí ẩn
Cô muốn tôi cứu cô?
Nhưng sự đau đớn khiên cô run rẩy một phen
Người bí ẩn
Tại sao tôi phải cứu cô chứ?
Hắn hất mạnh cô gái ra ngoài con hẻm
Bỏ đi như chưa từng có bất cứ chuyện gì…
Dian không nghe thấy lời hắn nói
Vậy nên cô vẫn tin tưởng gã sẽ cứu cô…
Comments
karino
om
2024-07-15
0
karino
omg
2024-07-15
0