Chap2

17 năm trôi qua đối với cậu dài vô tận,nỗi đau kia vẫn còn đó không chút nào vơi đi.17 năm trước ,cậu 38 tuổi tỏ tình crush không thành ,chẳng lẽ 17 năm sau ,cậu đã 55 tuổi vẫn chôn giấu tình cảm của mình hay sao?
Chẳng lẽ cả đời cậu đều là một tên thất bại ?
Dương Hiếu Thanh
Dương Hiếu Thanh
* bước tới* Trạch Minh,mày còn chờ đến khi nào nữa
Dương Hiếu Thanh
Dương Hiếu Thanh
Đến chết sao ?
Dương Hiếu Thanh
Dương Hiếu Thanh
Đã 17 năm trôi qua rồi ,chưa ngày nào mày được vui vẻ cả.Mày biết không ,thấy mày như thế.Tao thực sự rất buồn đó
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Mày mới 40 tuổi ,còn tao đã là ông già 55 tuổi rồi
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hiếu Thanh,tao thực sự có thể...
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Nói ra những lời đó ? Tao có phải giống biến thái không...
Dương Hiếu Thanh
Dương Hiếu Thanh
Biến thái?
Dương Hiếu Thanh
Dương Hiếu Thanh
Mày nghĩ gì trong đầu vậy hả
Dương Hiếu Thanh
Dương Hiếu Thanh
Nói việc yêu một người ra ,là điều sỉ nhục.Là biến thái
Dương Hiếu Thanh
Dương Hiếu Thanh
Há phải cả thế giới này đều biến thái hết rồi hay sao !
Dương Hiếu Thanh
Dương Hiếu Thanh
Giờ mày không nói ra ,đến chết mày cũng chẳng nhắm mắt
Dương Hiếu Thanh
Dương Hiếu Thanh
Con của crush mày cũng đã lớn rồi ,thời gian qua nhanh lắm rồi
Dương Hiếu Thanh
Dương Hiếu Thanh
Mày không còn nhiều thời gian nữa
Dương Hiếu Thanh
Dương Hiếu Thanh
Không được thụ động như vậy nữa ,cứ coi như hoàn thành nguyện vọng 17 năm trước đi.Nói ra cho nhẹ lòng ,không phải nghĩ đến nó nữa
Dương Hiếu Thanh
Dương Hiếu Thanh
Mà buông bỏ bước vào cuộc sống mới ,vui vẻ hơn
Hiếu Thanh đặt tay lên bạn mình an ủi ,cậu ngước lên nhìn rồi lại nhìn xuống hai bàn tay trắng của mình khẽ nắm lại
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
* cắn răng* Đúng thế ! Tao không thể mãi mãi là nhát gan như thế
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Tao sẽ làm người dũng cảm một lần
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Ít nhất cả đời này sẽ không phải hối hận thêm lần nào nữa
Dương Hiếu Thanh
Dương Hiếu Thanh
* khẽ cười* Trạch Minh,mày giỏi lắm ~
Buổi chiều ,tại quán cafe quen thuộc.Trước mắt là người cậu yêu hơn 17 năm đang ngồi đó nhìn cậu chẳng hiểu gì
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
* bối rối * Lâu rồi không gặp em...
Quan Tuấn Duật
Quan Tuấn Duật
Đúng thế
Quan Tuấn Duật
Quan Tuấn Duật
Anh cũng khác xưa quá
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Có phải già hơn rồi không ,còn nhiều nếp nhăn nữa
Quan Tuấn Duật
Quan Tuấn Duật
Không già mà.Còn trẻ lắm
Quan Tuấn Duật
Quan Tuấn Duật
Dù sao cảm ơn những gì anh đã làm cho em
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Có gì đâu
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Với lại...
Quan Tuấn Duật
Quan Tuấn Duật
Gì ạ ?
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Anh làm không phải với tư cách là tiền bối của em
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Mà là...người yêu em
Quan Tuấn Duật
Quan Tuấn Duật
A- anh nói thế là sao
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Có một bí mật anh đã giấu em hơn 17 năm.rồi
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Đó chính là...
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Từ khi gặp em ở công ty ,anh đã thích em rồi
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Mãi không dám nói ,thời gian trôi qua.Không biết từ bao giờ đã yêu em mất luôn
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Anh cũng không nghĩ mình sẽ yêu đàn ông ,nhưng khi gặp em mọi thứ đều thay đổi
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Anh nghĩ mình phải nói ra ,bởi để lâu trong lòng sẽ bệnh thêm
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hơn nữa ,anh thấy mình không còn thời gian nữa
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Phải sống cho riêng mình rồi
Nói một hơi mất khá nhiều sức ,cậu vội hít không khí bù lại lượng hơi dồn nén kia.Nhìn người trước mặt âm thầm chờ đợi
Vẻ mặt anh bất ngờ ,rồi tới đặt lên vai cậu cười đáp
Quan Tuấn Duật
Quan Tuấn Duật
Dù sao cũng cảm ơn anh đã nói ra
Quan Tuấn Duật
Quan Tuấn Duật
Cũng cảm ơn anh đã thích em
Quan Tuấn Duật
Quan Tuấn Duật
Nhưng xin lỗi...
Quan Tuấn Duật
Quan Tuấn Duật
Em không thể đáp lại được
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Anh hiểu mà
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Bởi lẽ anh nói ra ,cũng không phải cầu mong em đáp lại gì cả
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Chỉ là đến lúc, anh phải buông bỏ mối tình cảm sai trái này rồi
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Tuấn Duật ,cảm ơn em đã cho anh biết cách yêu một người là thế nào
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Cũng cảm ơn em đã không kì thị anh
Quan Tuấn Duật
Quan Tuấn Duật
Có gì đâu,chúng ta là anh em với nhau mà
Quan Tuấn Duật
Quan Tuấn Duật
Với lại...sắp tới là tiệc tân gia nhà em,anh sẽ đến chứ?
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
* gãi đầu* Xin lỗi ,anh bận rồi
Quan Tuấn Duật
Quan Tuấn Duật
Cũng không sao,anh bận việc thì thôi vậy
Quan Tuấn Duật
Quan Tuấn Duật
Em không giận đâu
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
Hàn Trạch Minh_cậu lúc trước
" Đến cùng em ấy vẫn tốt bụng rộng lượng đến thế.Dù thời gian thay đổi ,nhưng có lẽ bóng dáng chàng trai mình thích năm đó vẫn không hề thay đổi"
Cậu bước ra khỏi quán cafe nhìn bầu trời trong xanh vương chút nắng trước mắt ,lòng bỗng nhẹ tênh như mây trôi vậy...

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play