〚Nguyên Thụy〛〚Văn Hàm〛〚Hy Minh〛〚Kiệt Hằng〛〚Sâm Nhiên〛 Oan Gia Nhà Bên
chap 3: Bạn cũ
TRẦN TUẤN MINH
Oa~ cuối cùng cũng tới giờ ăn, đói quá đi
TRƯƠNG HÀM THỤY
Dậy Hàm, ngủ hoài
TẢ KỲ HÀM
Biết rồi, cứ nhắc đồ ăn là mày tăng động vậy Minh
TRẦN TUẤN MINH
*kéo Nhiên đứng dậy*Nhanh lên, không hết thức ăn bây giờ
TRẦN TUẤN MINH
*kéo tay Hàm với Nhiên*Nhanh lên nhanh lên
Đến lúc đi ngang qua dãy hành lang lớp 11D0 thì Minh va phải 1 người
TRẦN TUẤN MINH
Mình xin lỗi, xin lỗi.. Thực sự xin lỗi bạn..
TẢ KỲ HÀM
*cúi xuống nhặt vở lên*
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*cúi xuống nhặt vở cho người kia*
TRẦN TUẤN MINH
*lấy vở trả lại cho người kia* Thực sự xin lỗi, tại mình không cẩn thận
Người bạn rất kia rất cao ráo nếu không muốn nói là cao vượt trội, mặc trang phục trắng tựa như hoàng tử trong cổ tích
VƯƠNG LỖ KIỆT
*cười mỉm* Không có gì
VƯƠNG LỖ KIỆT
*quay người bỏ đi, đi tới chổ cậu bạn*
TẢ KỲ HÀM
*ký đầu Minh* mày đi đứng kiểu gì mà còn va vào người ta
TRẦN TUẤN MINH
*ôm đầu* lỗi kỹ thuật thôi mà
TRƯƠNG HÀM THỤY
*đang cãi lộn với Quế Nguyên thì thấy bản tên rớt dưới đất,nhặt bản tên lên*Này bạn ơi, bản tên rơi này
TRƯƠNG HÀM THỤY
*cầm bản tên đi lại chổ Kiệt*
TRẦN DỊCH HẰNG
*xoay người lại*
TRƯƠNG HÀM THỤY
*lắp bắp* Dịch Hằng...
TRƯƠNG QUẾ NGUYÊN
*nhìn thấy Dịch Hằng, đứng hình*
TRẦN DỊCH HẰNG
*cười nhạt* Xin chào, đã lâu không gặp, Hàm Thụy, Quế Nguyên
TRẦN DỊCH HẰNG
*đi lại gần Thụy và Nguyên* Hai người... chắc tình cảm vẫn tốt như ngày nào nhỉ?
TRẦN DỊCH HẰNG
*nhìn phản ứng của 2 người, cười thêm sâu* Khi nào rảnh rỗi chúng ta sẽ nói chuyện lâu hơn, bây giờ mình và Kiệt phải lên văn phòng nộp vở rồi, hẹn gặp lại nhé
TRẦN DỊCH HẰNG
*đưa tay ra với Thụy* Cho mình lấy bảng tên mà Lỗ Kiệt đánh rơi
TRƯƠNG HÀM THỤY
*hoàn hồn, đưa cho Hằng* À đây..
TRẦN DỊCH HẰNG
*cầm bản tên, xoay người đi lại chổ Kiệt* Lulu đi thôi
TRƯƠNG HÀM THỤY
*nhìn theo Hằng với Kiệt đi song song nhau*
TRẦN TUẤN MINH
*kéo tay Thụy* đi mua đồ rồi nói
TẢ KỲ HÀM
*đẩy Thụy từ phía sau* đi thôi, đói rồi
VƯƠNG LỖ KIỆT
*nhìn biểu cảm của Hằng* Là 2 người đó hả
TRẦN DỊCH HẰNG
*nụ cười kì lạ* Ừ...là bạn cũ
TRẦN DỊCH HẰNG
"Là hai người bạn cũ... rất thân, rất thân, rất thân thiết. Và bây giờ... tựa như kẻ thù"
VƯƠNG LỖ KIỆT
*cầm tay Hằng, đưa đồ cho Hằng*
TRẦN DỊCH HẰNG
*nhìn xuống tay*
TRẦN DỊCH HẰNG
*cười* tao không còn là con nít đâu mà lấy kẹo ra dụ tao
VƯƠNG LỖ KIỆT
*sờ đầu Hằng* ngoan, ăn đi. Tâm trạng xấu mà
TRẦN DỊCH HẰNG
Đúng là hết nói mày, có chiêu dùng hoài
VƯƠNG LỖ KIỆT
Luôn hiệu quả với mày là được rồi
【NHÀ CHUNG CỦA THỤY, HÀM, MINH, NHIÊN】
TRƯƠNG HÀM THỤY
*vào nhà đi 1 mạch lên lầu, khóa cửa*
TRẦN TUẤN MINH
*vứt cặp, nằm xuống sofa* Cái ngày gì mà đen dữ vậy nè.. Trời ơi
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*ngồi kế bên Minh* hôm nay chán không biết nói gì luôn
TẢ KỲ HÀM
*nằm xuống sofa đối diện* Mong là việc đen đủi đến đấy là kết thúc. Mai mọi thứ sẽ lại yên bình thôi
TẢ KỲ HÀM
*nhìn lên lầu* Dù sao thì khổ nhất cũng là Thụy mà, đâu phải chúng ta. Trong một ngày mà gặp liền một lúc hai kẻ thù xưa xửa xừa xưa... Thời gian tới chắc sẽ mệt đây
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*suy tư* ừm... Cho 1 phút tưởng niệm sự xui xẻo
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Được rồi, hết 1 phút
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Sau đó, chúng ta đi siêu thị mua đồ. Tối nay phải làm một bữa thật linh đình để tẩy xui
TRẦN TUẤN MINH
Đồng ý, phải làm 1 bữa ăn thật lớn
TẢ KỲ HÀM
*đỡ trán* chịu sự lạc quan của tụi bây luôn
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Lên thay đồ đi, 10 phút sau xuống đi
TRẦN TUẤN MINH
Để tao lên nói cho mèo tiếng, xem nó có đi không
TẢ KỲ HÀM
Chốt, đi lên phòng đây
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Minh đẩy xe lại đây
TRẦN TUẤN MINH
*đẩy xe lại gần Nhiên* mày định trữ mì ăn 1 tháng à
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*lấy vài chục gói cay, vài chục gói không cay cho vào xe* đâu có, tao mua cho tụi mày nữa mà
TẢ KỲ HÀM
Ê bây, còn thịt cá viên nữa. Ra đấy đi
TẢ KỲ HÀM
Cái này mắc quá, đắt quá
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Cái này rẻ này.. nhưng không ngon
TRẦN TUẤN MINH
*chỉ*A! Lấy cái kia đi, cái đó ngon lắm
TẢ KỲ HÀM
Được đó, lấy 5 gói đi
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*đem 5 gói bỏ vào xe đẩy*
TẢ KỲ HÀM
Giờ đi mua rau với trái cây nữa là ok
Sau một hồi lựa chọn thì 3 người thanh toán đi về nhà
TẢ KỲ HÀM
*ôm 2 túi đồ 2 lớn* Tao nhớ mình có mua nhiều đâu ta
TRẦN TUẤN MINH
*ôm 2 túi đồ* Thì có mua nhiều đâu, toàn mua thịt còn gì
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*cầm hộp bánh* vậy đứa nào đòi mua thêm mấy hộp bánh ngọt hả
TRẦN TUẤN MINH
Ê, căn bên cạnh có người dọn đến, vậy là từ nay có hàng xóm rồi
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Tuyệt vời, sau những năm tháng sống cách li với loài người thì cũng có người tới làm hàng xóm
TẢ KỲ HÀM
Vào nhà trước đi, xíu mang vài cái bánh sang chào hỏi
3 người để đầy đồ mới mua ở phòng bếp
TRẦN TUẤN MINH
Rồi, mời bạn nấu
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*liếc Minh*Xíu mày rửa chén
TRẦN TUẤN MINH
*đi ra phòng khách đánh game với Hàm*
TẢ KỲ HÀM
Mày ra mở đi Minh
TRẦN TUẤN MINH
Đang chơi mà, mày ra đi
TRẦN TUẤN MINH
*mở cửa* ai vậy ạ?
TRẦN TUẤN MINH
*vui mừng* Thím Lưu
Thím Lưu: người giúp việc trong nhà Hàm Thụy đã hơn chục năm, đồng thời còn là vú nuôi, người chăm sóc và ở bên cạnh Hàm Thụy từ khi còn bé. Lâu lâu sẽ đi thăm 4 đứa
Thím Lưu
Chào con tiểu Minh
TRẦN TUẤN MINH
*nhìn sang bên cạnh, nhăn mày* Sao cậu ở đây?
TRẦN DỊCH HẰNG
* đứng kế bên đống hành lý*
Thím Lưu
Hai đứa biết nhau sao?
TRẦN TUẤN MINH
*cười gượng* Dạ, vừa gặp hôm nay. Là bạn cùng một khối ạ
Thím Lưu
Vậy thì vừa tốt. Hôm nay phu nhân gọi về, bảo thím đưa Dịch Hằng sang đây sống cùng các con
Thím Lưu
Gia đình thằng bé vẫn ở nước ngoài, mà ở một mình cũng không tiện nên phu nhân mới mở lời như vậy. Chắc các con không phiền chứ?
TRẦN TUẤN MINH
*gượng gạo cười* Ơ.. dạ. Không.. không phiền..
TRẦN TUẤN MINH
*tránh đường cho thím Lưu và Dịch Hằng vào*
TẢ KỲ HÀM
*xoay mặt lại hướng cửa*Ai đấy mày...
TRƯƠNG HÀM THỤY
*vừa trên lầu xuống*
TRƯƠNG HÀM THỤY
Thím Lưu, người tới rồi. Cũng vừa đúng lúc ăn tối, người ở lại ăn với bọn con luôn
Thím Lưu
Ta chỉ đưa Dịch Hằng đến đây theo lời phu nhân rồi đi ngay, ở nhà còn nhiều việc chờ ta về giải quyết
TRƯƠNG HÀM THỤY
*gật đầu* dạ
TRƯƠNG HÀM THỤY
2 đứa mày mang đồ phụ và dẫn Dịch Hằng lên cái phòng trống còn lại ở trên tầng.
TẢ KỲ HÀM
*nhìn sắc mặt Thụy* à ừ
TRẦN TUẤN MINH
*nhấn thang máy*
TRƯƠNG HÀM THỤY
*cười* để con gọi xe cho thím nha
Thím Lưu
Không cần đâu, phu nhân có nhờ tài xế chở ta đi rồi
TRƯƠNG HÀM THỤY
Vậy con tiễn thím ra cửa
Thím Lưu
Làm phiền con rồi
Thím Lưu
*nắm tay Thụy* Có đôi lời ta muốn nhắc nhở cho con hay
TRƯƠNG HÀM THỤY
Người có gì muốn nói với con vậy?
Thím Lưu
Ta chăm sóc con từ khi còn bé, hiểu rõ tính tình con, cũng đã biết qua về đứa trẻ Dịch Hằng kia...
Thím Lưu
*hiền từ nhìn Thụy*Tuổi trẻ bồng bột nên dễ hiểu lầm, cũng dễ nổi nóng tức giận và lạnh nhạt, trở mặt với nhau. Hai đứa.khi trước vốn là bạn bè thân thiết, nay lại xa cách vậy, ta cũng thấy buồn thay. Dẫu không hiểu vì sao hai đứa như vậy nhưng ta biết, hai đứa chắc đã hiểu lầm nhau gì đó vào năm đó, đúng chứ?
Thím Lưu
*xoa đầu Thụy*Năm đó con nhất mực chuyển trường, thằng bé kia thì ít lâu sau đột ngột ra nước ngoài. Chỉ vậy thôi ta cũng thấy có cái bất thường, lại thêm trước khi xa nhau mà hai đứa còn không liên lạc
Thím Lưu
Hiểu lầm thì cũng đã qua rồi, hai đứa nhân thời gian sống chung này mà mau chóng hòa hợp trở lại, dẫu sao cũng là bạn bè tốt. Cố gắng nhường nhịn, đừng gây sự vô cớ...
Thím Lưu
Thôi thôi.. Ta lại lên cơn bà già lắm điều rồi, con vào ăn cơm không mấy đứa nó chờ
Thím Lưu
*xoay người lên xe*
TRƯƠNG HÀM THỤY
*nói nhỏ* Cảm ơn người rất nhiều, thím Lưu
Trong bữa ăn không khí chợt u ám. Minh và Hàm cùng Thụy ngồi một bên bàn, đối diện là Nhiên, ghế trống và Hằng
TRƯƠNG HÀM THỤY
* bình thản ăn cơm* Ăn đi
TRƯƠNG HÀM THỤY
*gắp cho Minh miếng trứng* Nhìn vừa thôi, mắt trợn trừng như vậy thì sớm muộn cũng rớt xuống đất đấy
TRẦN TUẤN MINH
*điều chỉnh lại ánh mắt, ăn cơm*
TRẦN DỊCH HẰNG
*ăn xong thì đứng dậy đi 1 mạch lên phong*
TẢ KỲ HÀM
"ngứa con mắt ghê, thái độ gớm"
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Này, chuyện này là sao
TẢ KỲ HÀM
Ngay từ khi cậu ta bước chân vào cửa tao đã thấy ngứa mắt rồi, hà cớ gì mày còn cho cậu ta sống cùng chúng ta?
TRƯƠNG HÀM THỤY
Là ý của mẹ, không cãi lại được
TRƯƠNG HÀM THỤY
*đứng dậy đi lên lầu*
TẢ KỲ HÀM
Thật là... Thôi ăn đi bây
3 người ăn xong thì Minh ở trong bếp rửa chén còn Hàm và Nhiên thì ngồi ở phòng khách xem phim, Thụy với Hằng thì vẫn ở trên lầu
TẢ KỲ HÀM
*cầm miếng bánh ăn* này, coi cái đó đi
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*đang tìm phim* cũng được, lâu rồi chưa coi thể loại này
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*ngồi xuống cầm bịch bánh ăn*
TẢ KỲ HÀM
*hết hồn* đang khúc gây cấn hà..
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Có người tới tìm kìa
TẢ KỲ HÀM
Bổn gia đang ăn bắp rang bơ vậy nên..
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*đá Hàm ra khỏi ghế*
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Mi nói ai phải ra mở cửa, nói lại cho ta xem nào tên tội nhân kia...
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Dám ngồi lên ngai vàng của trẫm, tội đáng muôn chết
TẢ KỲ HÀM
Đại nhân tha mạng, ta biết tội rồi
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*bật cười*
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Mau đi mở đi, hay ngươi muốn tạo phản hả
TẢ KỲ HÀM
*cười lớn* Thần tuân chỉ
TẢ KỲ HÀM
*đi ra mở cửa* Tới đây tới đây
TẢ KỲ HÀM
"Mẹ nó. Đừng có ấn nữa. Tâm thần phân liệt à mà không nghe người khác nói thể hả"
TẢ KỲ HÀM
*mở cửa, sắc mặt thay đổi khi nhìn thấy đầu tiên là cái bánh siêu đẹp mắt*
TRƯƠNG QUẾ NGUYÊN
Xin chào. Mình là hàng xóm mới chuyển đến, mình có mang bánh sang để chào hỏi
TRƯƠNG QUẾ NGUYÊN
*nụ cười cứng lại sau khi thấy mặt Hàm* Rất mong mọi người.... giúp đỡ
TẢ KỲ HÀM
*đưa tay lấy bánh của Quế Nguyên đang cầm rồi đá Quế Nguyên 1 cái ngay bụng*
TẢ KỲ HÀM
*hét lớn vào nhà* Hoàng thượng! Có kẻ địch , có kẻ địch
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*chạy ra*
TẢ KỲ HÀM
*đưa cái bánh cho Nhiên* cất tủ lạnh nhanh
TRẦN TUẤN MINH
*nghe tiếng Hàm nên chạy ra*
TRẦN TUẤN MINH
Gì vậy, kẻ địch là thằng cha nào? Chẳng lẽ là thích khách?! Ngươi hãy bình tĩnh nói cho bổn cung nghe, sau đó ta sẽ miễn chết cho..
TẢ KỲ HÀM
Không phải đóng kịch, không phải diễn, là cái thằng Nguyên gì đấy
TRẦN TUẤN MINH
*bất ngờ* gì?
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*hoảng loạn* Cậu ta đang đến đây.. Cậu ta đe doạ sự an nguy của chúng ra.. Cậu ta đe doạ sự tồn vong của gia tộc chúng ta.. Không được, phải giết.. Chúng là phải diệt trừ hậu hoạ này... Cậu ta là mối nguy hại lớn cho loài người và xã hội đang theo đà phát triển này... Cậu ta....
TRẦN TUẤN MINH
Trật tự đi, làm ơn đừng xem nhiều phim khoa học viễn tưởng và triết lý xã hội.. Bổn cung chỉ thích xem cổ trang thôi
TRẦN TUẤN MINH
Đi thôi, chúng ta phải dùng lối địa đạo bí mật mà chúng ta đã chuẩn bị trước, đi qua bên kia và chứng thực xem hắn có phải là hàng xóm không.
3 người dùng chút ánh sáng nhỏ từ chiếc đèn pin từ điện thoại băng qua hàng rào làm bằng cây cỏ lau mà bọn nó rảnh rỗi trồng ở khoảng đất trống sát hai bên biệt thự. Hàng rào cỏ lau cao đến hơn hai mét, rất lớn và rậm rạp nên khi bọn nó cúi người chui vào giữa đám cỏ lau đấy mà đi thì không ai có thể thấy được bọn nó nữa. Hàng rào đặc biệt này được trồng bên sân bọn nó và cả bên kia, sát sạt hàng rào khổ trải dài ngăn cánh với khoảng sân biệt thự bên kia
3 người tiến gần đến chỗ cửa ngang làm bằng kính chịu lực như bên nhà nó, căn phòng ở chỗ cánh cửa đó là lớn nhất trong tầng một nên chủ yếu được đặt làm phòng khách hơn nữa cửa sổ này phát ra ánh đèn
UÔNG TUẤN HY
Thật là mấy đứa đó ở bên cạnh không hả?
TRƯƠNG QUẾ NGUYÊN
Ừ.. Tao vừa mới đi thám thính về. Chưa gì đã bị cho một cước vào bụng
DƯƠNG BÁC VĂN
Hay thật.. Đúng là oan gia ngõ hẹp
UÔNG TUẤN HY
Tao đã nói mà.. Tận mắt tao nhìn thấy bạn cũ thằng Nguyên bước vào căn biệt thự đó
TẢ KỲ HÀM
*nhỏ giọng* thật kìa bây
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*nhỏ giọng* tao nuốt lại lại nói hồi chiều. Giờ tao muốn cách li với loài người lắm
TRẦN TUẤN MINH
*nói nhỏ* nhưng mà tụi mày nhìn kìa, có cái đứa đi chung với Hằng nữa kìa
TẢ KỲ HÀM
*nói nhỏ* ảo thật đấy
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*nói nhỏ* thôi về đi
TẢ KỲ HÀM
*nói nhỏ* ừ, muỗi chích quá
TRẦN TUẤN MINH
*khều 2 đứa, chỉ* Hình như khó về rồi bây
TẢ KỲ HÀM
*nhìn theo hướng tay Minh*...
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*nhìn theo hướng tay Minh*...
TRẦN TUẤN MINH
*nói nhỏ* Tao đếm tới ba thì chạy nha
TRẦN TUẤN MINH
*chạy trước*
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*chạy theo* số 2 mày nuốt hả
3 đứa chạy bán sống bán chết thì cũng bình an về tới nhà
TRẦN TUẤN MINH
*dựa cửa thở*
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
*chống đầu gối thở dốc*
TẢ KỲ HÀM
*nằm luôn trên sàn nhà*
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Mày tồi quá Minh, số 2 mày nuốt hả, định bỏ anh em à
TRẦN TUẤN MINH
T..tao giữ mạng thôi mà
TẢ KỲ HÀM
Ai ngờ nhà mấy thằng đó nuôi chó đâu, chuyến này là ông bà gánh còng lưng đấy
TRẦN TUẤN MINH
Ừ, xíu gọi về nhờ mẫu hậu thắp nhang
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Tao không ngờ tụi nó còn biết yêu thương động vật đấy, hại nhau chạy thấy bà
TẢ KỲ HÀM
Con chó mà nó to như quái vật ấy
TRẦN TUẤN MINH
Hên là chạy kịp chứ sao, 1 táp thôi là xong phim
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Đúng. Chí lí
TRƯƠNG HÀM THỤY
*ngồi nãy giờ trên sofa* Đi đâu thế?
TRƯƠNG HÀM THỤY
Sao thế... Sao lại im lặng như vậy?
TRƯƠNG HÀM THỤY
*thở dài*Lại thừa dịp trốn đi chơi chứ gì.. Muộn rồi, đừng bật đèn lên nữa mà đi ngủ đi
TẢ KỲ HÀM
À, đúng rồi. Xui ghê lại bị mày bắt gặp
TRẦN TUẤN MINH
Ahihi, phải đó
TRƯƠNG DỊCH NHIÊN
Thôi thì lên ngủ nha
TRƯƠNG HÀM THỤY
Biết ngay mà, lên đi
TRƯƠNG HÀM THỤY
"3 đứa ngốc, làm như tao không biết tụi mày đi đâu vậy. Cảm ơn tụi mày đã quan tâm tao như vậy"
TRƯƠNG HÀM THỤY
*Tắt đèn, lên lầu ngủ*
Comments
Vịt zui zẻ mê 🅆🄴🄽🄷🄰🄽^^
bn í tên là Lỗ Lỗ
2025-04-13
1
🥟🥜
t còn tưởng đang coi phim kiếm hiệp ko đó
2025-02-16
0
🥟🥜
sao nghe nhói thế nhỉ
2025-02-16
1