chap 2

cánh cửa dần được mở ra , người bước vào là Mỹ Đình , mẹ của An Ngọc
Mỹ Đình
Mỹ Đình
* đi vào nhà * mẹ về rồi đây , 2 ba con đâu rồi
trong phòng An Ngọc
An Vũ
An Vũ
....
An Ngọc
An Ngọc
....
2 ba con nhìn nhau vẻ mặt đầy hoảng sợ
tiếng giày cao gót đi dưới sàn nhà, từng bước từng bước đi lên phòng ngày càng gần...
*cộp..cộp...cộp*
*cạch*
cánh cửa phòng được mở ra
Mỹ Đình
Mỹ Đình
*mở ra* sao vậy
lúc này 2 ba con đã đứng đó che lại vết lõm
An Vũ
An Vũ
*cười* haha , không có gì đâu vợ yêu , anh đang nói chuyện với con 1 chút thôi
An Ngọc
An Ngọc
*cười tươi * hehe , không có gì mẹ ạ
nói xong , cậu liền chạy tới đẩy mẹ quay ra ngoài, sau đó quay đầu lại nháy mắt ra hiệu cho ba của mình
An vũ liền hiểu ý , kiếm 1 cái khăn lau chân che lại rồi đi xuống nhà
ở dưới phòng khách
An Ngọc
An Ngọc
mẹ oii
Mỹ Đình
Mỹ Đình
ơii , sao thế
An Ngọc
An Ngọc
ý là con không muốn ở kí túc xá nữa đâu , gò bó lắm * tỏ vẻ buồn*
Mỹ Đình
Mỹ Đình
không được ,ở đó lo mà học hành đi chứ
An Ngọc
An Ngọc
thôi mà mẹ , con không thích
lúc này, An Vũ đã đi xuống dưới lầu và ngồi cạnh bên Mỹ Đình
Mỹ Đình
Mỹ Đình
anh coi đi , con anh đó
Mỹ Đình
Mỹ Đình
suốt ngày đòi ăn chơi lêu lổng thôi
An Ngọc
An Ngọc
ơ kìaaa , làm gì có đâu mẹ
An Vũ
An Vũ
thôi em , con nó lớn rồi , cho nó tự do 1 chút đi
Mỹ Đình
Mỹ Đình
*bực mình * hừ , muốn làm sao thì làm
nói xong , Mỹ Đình liền đứng phắt dậy đi vô phòng
*rầm*
2 ba con bất lực nhìn mặt nhau
An Ngọc
An Ngọc
tại ba ấy
xong , cậu cũng đứng phắt dậy đi vô phòng
An Vũ
An Vũ
ô , gì vậy ta *thắc mắc*
ngẫm 1 lúc rồi ông cũng đứng dậy đi vô phòng với Mỹ Đình. Ông ngồi xuống bên cạnh rồi khuyên nhủ
An Vũ
An Vũ
em à , không phải anh nuông chiều con hay gì , nhưng mà con nó cũng lớn rồi , mình cũng không thể ở cạnh con mãi được
Mỹ Đình
Mỹ Đình
nhưng mà...
An Vũ nói tiếp
An Vũ
An Vũ
giờ mình để con tự lập thôi em ạ , để nó tiếp xúc với cuộc sống, lỡ sau này...
chưa kịp nói xong Mỹ Đình đã lên tiếng
Mỹ Đình
Mỹ Đình
không phải là em không hiểu
Mỹ Đình
Mỹ Đình
nhưng mà em lo lắm , em chỉ có 1 mình nó thôi , nó mà làm sao thì sao mà em sống được ạ
An Vũ
An Vũ
anh biết *ôm Mỹ Đình vào lòng*
An Vũ
An Vũ
anh biết em lo lắng , nhưng mà mình phải hiểu cho con nữa chứ , bây giờ cho nó ra ngoài sống 1 thời gian, nó thích nghi được thì tốt , nếu mà không thích nghi được thì anh sẽ bắt nó về cho em
An Vũ
An Vũ
chịu hong *nhéo má Mỹ Đình*
Mỹ Đình
Mỹ Đình
*cười* vậy cho nó sống thử 1 tháng thôi nha
cuộc nói chuyện của 2 vợ chồng vẫn tiếp tục trong không khí vui vẻ
lúc này trên phòng An Ngọc
cậu đang nằm dài trên giường bấm điện thoại
bỗng có tin nhắn tới
"ê mày , đi chơi không"
người nhắn tin với cậu lúc này là Quốc Bảo, bạn đại học của cậu
An Ngọc
An Ngọc
*nhắn tin trả lời* 7h rồi , mẹ tao không cho đi đâu
1 lúc sau
*ting* là tiếng tin nhắn tới
"trốn đi , ra chỗ cũ có em kia xinh ngon lắm mày"
An Ngọc
An Ngọc
*nhắn tin trả lời* thôi tao không đi đâu
*ting*
"có crush của mày nữa"
An Ngọc
An Ngọc
*nhắn tin trả lời* ôk đợi tao 5p
nói xong cậu bước xuống giường khoác cái áo thì nghe thấy tiếng gõ cửa
*cốc...cốc...cốc*
cậu liền chạy ra mở cửa
đứng trước phòng là Mỹ Đình, đang cầm trong tay 1 ly sữa nóng
An Ngọc
An Ngọc
sao vậy mẹ
Mỹ Đình
Mỹ Đình
*bước vào phòng* con tính đi đâu vậy?
nói xong liền đặt ly sữa lên bàn
An Ngọc
An Ngọc
à , con đi đón thằng Bảo , nó bị hư xe dắt đi sửa, giờ không có ai đón nên bảo con ra đón
Mỹ Đình
Mỹ Đình
*hừm* vậy con uống xong ly sữa rồi đi , nhớ về sớm
cậu gật đầu lia lịa , sau đó uống sạch ly sữa rồi hôn 1 cái lên má Mỹ Đình
An Ngọc
An Ngọc
con đi nha , xíu con về
xong , cậu chạy vội ra ngoài
ở trong phòng chỉ còn lại Mỹ Đình
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play