[ Văn Hiên ] Quá Khứ Và Sự Bảo Vệ
Chapter 2
Bắt đầu tiết học là tiếc Hóa, thầy giáo ngoài 30 đang giảng chi tiết trên bục giảng
Nhân Vật Nữ
Giáo viên chủ nhiệm : À thầy ơi, cho tôi xin ít phút được không ?
Cô chủ nhiệm bên ngoài nói khẽ với thầy, thầy ấy hiền hòa gật đầu đồng ý, đi ra ngoài nhường chỗ cho cô
Nhân Vật Nữ
Giáo viên : Cả lớp, làm phiền rồi, hôm nay cô xin giới thiệu học sinh mới chuyển vào lớp mình nên xin vài phút nhé
Nhân Vật Nữ
Nữ sinh 1 : ai vậy cô, nam hay nữ vậyyy
Nhân Vật Nữ
Giáo viên : Là học sinh nam
Nhân Vật Nam
Nam sinh 1 : Thôi cô ơi, 40 chúa hề tụi em là đủ rồi cô không muốn gà mới đâu cô
Nhân Vật Nữ
Giáo viên : Nào, suỵt
* Đưa kí hiệu im lặng *
Nhân Vật Nữ
Giáo viên : Á Hiên, em vào đi
* Nhìn ra cửa *
Tống Á Hiên_17 tuổi
* Bước vào *
Tống Á Hiên_17 tuổi
Chào mọi người, tôi tên Tống Á Hiên, mong mọi người giúp đỡ
* Hơi cuối người *
Tống Á Hiên vừa bước vào, cả lớp đều cảm thấy ấn tượng với nhan sắc của cậu, trắng trắng mềm mềm, vẻ đẹp đơn thuần của một cậu học sinh mới vào là đây
Nhân Vật Nữ
Giáo viên : Á Hiên bạn ấy từ Thượng Hải chuyển tới nên các em nhớ giúp đỡ bạn nhé
Nhân Vật Nữ
Giáo viên : Do em vừa vào nên ngồi cùng lớp trưởng để dễ giúp đỡ nhau nhé
* Chỉ tới bàn của lớp trưởng *
Tống Á Hiên_17 tuổi
Vâng
* Đi xuống bàn 3 dãy phía cửa sổ *
Tống Á Hiên_17 tuổi
Tớ có thể ngồi bên trong không ?
* Hỏi lớp trưởng *
Nhân Vật Nam
Lớp trưởng : Được chứ
Nhân Vật Nữ
Nữ sinh 4 : Cậu ấy nhìn lạnh lùng quá ha
Nhân Vật Nam
Nam sinh 4 : Có khi lạnh lùng hơn Lưu Diệu Văn nữa cơ
Từ đầu đến cuối Lưu Diệu Văn không mấy quan tâm gì cậu học sinh mới này, chỉ nhìn cách ăn mặc và nói chuyện của cậu rồi tự mình đánh giá
Tiếc học tiếp tục, cậu cũng dần dần bắt được nhịp của lớp này
Nói về Tống Á Hiên một chút
Cậu quê gốc ở Sơn Đông, từ nhỏ cậu sống cùng với chú từ năm 3 tuổi, ba mẹ cậu không biết rõ thông tin, cả mặt mũi, chỉ được chú kể họ đi công tác nhờ chú chăm sóc
Đến năm 10 tuổi chú của cậu bắt đầu nhậu nhẹt bê tha, cậu đã tự mình học và làm thêm ở ngoài để kiếm từng đồng tiền nuôi bản thân
Đến năm 12 tuổi cậu bắt đầu chán nản việc học, muốn bỏ học nhưng chú mình không cho, đánh cậu một trần ngày hôm đó
Năm 13 tuổi, cậu bị chú mình bỏ tới Thượng Hải để học, mặc kệ cậu muốn hay không, mỗi tháng chu cấp tiền cho cậu
Cậu ghét lắm, không muốn nghe theo nhưng nếu bỏ học cũng không được, đành phải tự thân mình sống ở nơi đất lạ người đông này
Thành tích cậu không đáng kể, đánh nhau cũng gọi là cơm bửa, vì là người mới, cậu thường hay bị ức hiếp
Nơi lạnh lẽo đó đã biến cậu trở thành người lạnh lùng ít nói, luôn nhìn mọi người bằng ánh mắt xa cách
Đến năm 17 tuổi này cậu mới chuyển về Sơn Đông, cả mấy năm cậu làm thêm dành dụm tiền do chú mình cho thì cũng đủ tiền về Sơn Đông sống
Cậu đã cắt đứt liên lạc với chú mình, tiền của chú cũng không lấy nữa
Cậu không muốn nợ ai cả, chỉ muốn tự mình bước đi
Được về quê cậu vui lắm, cảm giác ấm áp đã lâu không có
Giờ ra chơi mọi người đều hỏi thăm về cậu, cậu có chút ngại nhìn mọi người rồi cũng ngại ngùng trả lời qua loa
Chỉ có Lưu Diệu Văn ngồi đó không mấy quan tâm
Thái Khanh
Nè cậu không tới chào bạn mới à
* Nhìn anh *
Lưu Diệu Văn_17 tuổi
Không có hứng thú
Thái Khanh
Gì vậy chứ, cũng phải tới hỏi han để làm quen chớ
*Đánh vai anh *
Lưu Diệu Văn_17 tuổi
Đã bảo là không
* Nhíu mày *
Lưu Diệu Văn liếc nhìn Tống Á Hiên, vừa hay bắt gặp ánh mắt cậu cũng đang nhìn mình
Anh mím môi gục đầu xuống bàn giả vờ ngủ
Tống Á Hiên cũng đanh mặt lại quay lên nhìn vào sách
Lưu Diệu Văn đang về kí túc xá thì bị một dám người chặn lại, anh nhìn bọn chúng bằng ánh mắt phán xét
Lưu Diệu Văn_17 tuổi
Chuyện ?
Minh Cảnh Luân
Nghe đồn mày là Lưu Diệu Văn à ?
Lưu Diệu Văn_17 tuổi
Thì sao ?
Minh Cảnh Luân
Ha ~
* Nhổ nước bọt *
Minh Cảnh Luân
* Đánh vào mặt anh *
Lưu Diệu Văn do bị đánh bất ngờ liền có chút đau, ôm bên má mình nhìn hắn
Minh Cảnh Luân
Ai do mày cái tư cách đồng ý bạn gái tao ?
Lưu Diệu Văn_17 tuổi
Tô Châu ?
Minh Cảnh Luân
Bạn gái tao không dễ để mày gọi tên
* Giơ tay định đánh *
Lưu Diệu Văn_17 tuổi
* Bắt lấy *
Lưu Diệu Văn_17 tuổi
Vậy ai cho mày cái tư cách đánh tao ?
Lưu Diệu Văn_17 tuổi
* Đánh hắn *
Bọn chúng bắt đầu nhàu vô đánh anh, anh cũng không phải đứng yên để chúng đánh, cũng đánh lại chúng rất nhiều
Nhưng vì quá đông anh bị chúng đảo ngược tình thế
Lưu Diệu Văn nằm dưới đất ôm lấy đầu mình chịu đau
Comments
🪼🫧ᝰ.ᐟ ִ
nói ra thì có nhậu có đánh nhưng vẫn giúp đỡ Á Hiên rfi học có hơi tốt🐧
2024-08-12
3