[GYOMEIxSANEMI] NHƯ LÀ HƯỚNG DƯƠNG
CHƯƠNG 3
Trên suốt dọc đường đi, Sanemi chửi hắn không ngừng rằng cậu không cần sự giúp đỡ từ hắn. Cơ mà..Miệng thì chửi vậy thôi nhưng tay thì vẫn ôm chặt lấy cổ đối phương
Shinazugawa Sanemi
Nhóc mày sáng nay..Muốn cảm ơn và xin lỗi tao về cái gì thế?
Himejima Gyomei
"Không chửi nữa à..?" Anh tò mò lắm sao..?
Shinazugawa Sanemi
Không..Chỉ là tao không thích những thứ không rõ ràng thôi.. //Quay đi//
Himejima Gyomei
Rồi đến một lúc nào đó..Tôi sẽ nói cho anh biết. Mà anh cũng có sức lực ghê gớm đấy nhỉ? //Mỉm cười//
Himejima Gyomei
Anh đánh nhau suốt cả một tuần không thấy mệt sao?
Shinazugawa Sanemi
Mệt..Mệt chứ! Nhưng đâu phải đây muốn đánh tụi nó..Tình thế ép buộc thôi..
Himejima Gyomei
Nhưng tại sao chúng lại gây sự với anh? Không lẽ có điều gì tồi tệ xảy ra giữa hai bên trong quá khứ ư..?
Shinazugawa Sanemi
//Cốc thật mạnh vào đầu hắn// Mày bình thường cũng lắm mồm vậy à?[khó chịu]
Himejima Gyomei
A..Cũng không mấy đâu..Chỉ là anh có nhiều chuyện khiến tôi khá tò mò..Nó thú vị mà //Cười tươi//
Shinazugawa Sanemi
//Dụi vào vai// "Ngớ ngẩn!"
Sanemi lúc này đã buồn ngủ lắm rồi..Cậu nhẹ thiếp đi trên đôi vai hắn mà say giấc
Himejima Gyomei
Shinazugawa..Dậy đi anh //Nhẹ lay người cậu//
Shinazugawa Sanemi
Hơ..? //Gật gù//
Himejima Gyomei
Tôi đưa anh tới đầu ngõ rồi..Anh tự mình về được không?
Shinazugawa Sanemi
À ừm.. //Đứng dậy//
Himejima Gyomei
Chân anh ổn chứ? Có đi được không? Hay anh chỉ đường tôi cõng anh về tới nhà hẳn luôn nhé?..[lo lắng]
Shinazugawa Sanemi
Câm mồm đê..Tao nói từ đầu rồi là tao không què! //Gằn giọng//
Himejima Gyomei
Ha..Về nhà anh chườm lại các chỗ bị bầm tím đi nhé! Với lại..Anh về cẩn thận! //Vẫy tay//
Shinazugawa Sanemi
..Cảm ơn!
Nói xong, cả hai tạm biệt nhau rồi đi về..
Sanemi vừa đi trong lòng cậu vừa khó chịu. Cậu vẫn không hiểu tại sao tên ngớ ngẩn này lại lắm mồm đến thế..
Cậu nhớ mang máng rằng có người tả hắn là một người ít nói và không mấy hòa đồng. Hắn suốt ngày chỉ học và ngắm nghía mãi một bức ảnh rồi lại học..
Về tới nhà, Sanemi như dập tắt những suy nghĩ còn đang le lói trong đầu óc mình khi đứng trước Genya..
Cậu nở một nụ cười dịu dàng rồi quỳ xuống bế bổng thằng bé lên..
Shinazugawa Sanemi
Nhóc Genya nay được nghỉ sao?
Shinazugawa Genya
Vâng..Sao hôm nay anh hai về muộn thế ạ..?
Shinazugawa Sanemi
À..Anh bận chút việc ở trường..Anh té miết nên bầm dập khắp người luôn rồi..
Shinazugawa Genya
Anh chỉ toàn nói dối thôi! Anh hai lại bị bắt nạt ở trường chứ gì..? Sao anh không đánh trả hay báo giáo viên?[khó chịu]
Shinazugawa Sanemi
"B-bị bắt nạt á?" Anh bị té thật mà..Em không tin sao?
Shinazugawa Genya
Anh ngã những tư thế như nào để bị bầm đủ chỗ vậy chứ? Anh hai nói dối mãi như vậy không phải xấu lắm sao? Em sẽ mách ba, mách ba đó! //Bĩu môi//
Chưa để Sanemi nói, cậu bé 6 tuổi kia nhảy vụt khỏi tay cậu và chạy thật nhanh về phía trước ban thờ khai báo..
Bố của cậu vốn dĩ là người đàn ông mạnh mẽ và dịu dàng. Nhưng sau khi ông biết được sự việc rằng mẹ cậu ngoại tình với anh họ mình và bỏ nhà theo trai. Sau khoảng thời gian suy tư lâu dài, ông cũng đã cưới một cô vợ khác và bản thân lập tức thay đổi tính cách từ một ông bố hoàn hảo qua một kẻ điên nghiện rượu..
Ông ta bạo lực con cái mình không chút thương sót. Sanemi thì cỡ 14, 15 còn Genya lúc ấy mới có vỏn vẹn 1, 2 tuổi. Cậu không dám chứng kiến cảnh em mình bị bạo hành, cậu giấu thằng bé trong góc tủ rồi tự mình chịu những đòn roi vốn dĩ không phải dành cho cậu..
Thế giới của cậu trở nên bừng sáng hơn kể từ khi ông ta chết, giờ đây cuộc sống của hai anh em cũng đỡ vất vả đi nhường nào. Người phụ nữ mà ông cưới về năm ấy cũng được giải thoát và thi thoảng lại ghé qua nhà hai anh em để gửi chút quà..
Cô nhìn hai anh em cậu không rời mắt. Chúng quá dễ thương để cô tách họ ra khỏi nhau..Giờ cô cũng đã cưới chồng mới, một người chồng nuông chiều cô hết mực sau những năm tháng tối tăm bị ông ta cưỡng bức..
Nghĩ lại những ngày tối đen như mực trong cuộc đời của cậu, lòng Sanemi lại trở nên nặng trĩu..
Shinazugawa Sanemi
Genya..Ta đi ăn cơm thôi!
Shinazugawa Genya
"Ah..Mình cũng đói.." Đi ăn, đi ăn thôi![hớn hở]
Cũng thật may mắn vì đứa trẻ này không biết cha nó đã từng là một kẻ như thế nào..Nó hồn nhiên như bao đứa trẻ con khác..Cũng biết ăn, biết học, ngủ rồi lại chơi..
Sự ngây thơ và tích cực của thằng bé cứ như tia sáng le lói đâu đó trong suy nghĩ sâu thẳm của cậu vậy. Có lẽ là nó đã xua tan đi hết những sự phiền muội và âu lo còn sót lại trong tâm hồn nặng trĩu ấy..
Comments
クッキー ウ-メイ.
sory nếu tui đọc chậm nhưng tui còn phải học thêm ắ =(
2024-08-03
1
クッキー ウ-メイ.
ảnh =))
2024-08-03
1
Moon_Light 2 [ Mê BL ]
:)))
2024-08-03
1