(Riley X Chris) Đồng Nghiệp Sống Chung
chương 2
Riley
Cậu cứ như vậy làm sao có thể băng bó vết thương được chứ?
Chris
Hay để tôi tự băng cho
Riley
Nhưng vết thương cậu ở đằng sau lưng
Riley
Cậu băng bó kiểu gì?
Riley
Cậu ngồi im đi *băng bó*
Riley
“Tự nhiên im lặng vậy?”
Chris
Bộ cậu không thấy đau hả, vết thương ấy?
Riley
Có chứ, chỉ là không thể hiện ra như cậu thôi
Chris
Cậu nói cứ như tôi là trẻ con vậy
Chris
Cậu bị thương ở đâu vậy
Riley
Phần bụng, lưng và vai?
Riley
Đó là lí do tôi mới là người cần nghỉ ngơi
Riley
Cậu cảm thấy trong người ra sao?
Chris
Tôi thấy tôi rất bình thường
Chris
Nhưng cậu cứ khăng khăng nói tôi bệnh
Chris
Cậu hỏi vậy tôi biết trả lời sao
Chris
Nhưng mà làm sao cậu biết tôi bị bệnh
Chris
Không lẽ chỉ vì tôi ho vài cái?
Riley
Có lẽ là từ kinh nghiệm chăm sóc mẹ tôi...
Chris
Nói vậy trực giác cậu cũng tốt đấy chỉ
Chris
Ngay cả tôi còn không biết mình bị bệnh cơ mà
Chris
Lần đầu tiên tôi gặp người đoán bệnh giỏi vậy đấy
Riley
Và tôi cũng là lần đầu tiên thấy người khác bị bệnh mà bình thường hơn cả bình thường
Riley
Xong rồi đó*mỉm cười*
Chris
Sao lúc nãy đau lắm mà?
Riley
Đó là do cậu luôn để ý vết thương của mình thôi
Riley
Nếu cậu không để ý nó nữa thì cậu sẽ không còn thấy đau nữa *cười*
Chris
Nghe cũng thuyết phục phết nhỉ
Riley
Thế cậu uống thuốc chưa
Riley
Tôi thấy sự khác biệt duy nhất khi cậu bệnh và bình thường là bướng và trẻ con hơn nhiều đấy
Riley
Như vậy là không được
Riley
Để tôi lấy thuốc cho *ngồi dậy*
Riley
“Rõ ràng hồi sáng cậu ta còn bình thường chán”
Riley
“Sao giờ nằm liệt giường luôn rồi?”
Chris
Sao tôi...biết được..
Riley
Ầy...cậu chẳng giảm sốt gì cả *nhìn nhiệt kế*
Chris
Chắc tôi sắp chết rồi đúng không..? *thở mạnh*
Riley
Mà nè khi cậu bị bệnh cậu không biết rằng mình sẽ ra sao sao? *lấy nước*
Chris
Tôi không biết..*lấy ly nước*
Chris
Khi tôi bị bệnh đầu óc tôi lại khá mơ hồ...
Chris
Tôi nghĩ gì thì nói nấy ngay
Chris
Hình như hồi nãy mình vừa nói điều vừa nghĩ nhỉ..?
Riley
Bằng chứng thuyết phục đấy *chán nản *
Chris
Cậu nghĩ sao nếu tôi sẽ chết?
Riley
Tôi đã bảo với cậu rằng chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi là được, không có chuyện chết đâu
Chris
Không...ý tôi không phải ý đó
Chris
Kiểu chết khi làm nhiệm vụ đó.. *rơm rớm*
Riley
Kì lạ cậu có tăng độ đâu
Riley
Sẽ không có chuyện đó đâu *xoa đầu cậu*
Riley
“dù sao cậu ấy vẫn là một thằng nhóc mà thôi”
Riley
Giờ cũng trưa rồi cậu muốn ăn gì không?
Chris
Tôi bây giờ chẳng muốn ăn gì cả...
Chris
Nhưng người tôi cũng đang cảm thấy khó chịu...
Riley
Là do cậu chưa ăn gì đó
Bỗng có tiếng gõ ngoài cửa
Riley im lặng một chút nhìn Chris ôm chặt cánh tay mình mà bật khóc
Mặc dù chả ai làm gì cậu ấy cả
Bỗng nhiên Riley ngồi xuống giường ôm lấy cậu
Riley
Được rồi cậu nằm nghỉ đi, đừng quậy nữa*xoa lưng cậu*
Riley
Tôi đi kiểm tra chút thoi, cậu cứ nằm đây
Demi
Nghe nói cậu nghỉ phép vì bị thương nhỉ
Demi
Tôi vừa biết tin là đến thăm đằng ấy này, đằng ấy thấy tôi tốt không!
Demi
Mà nè vết thương đằng ấy sao rồi
Riley
Đỡ đau hơn trước nhiều
Demi
Haha thế thì tốt quá rồi
Demi
A mà tôi nghe nói cậu còn đang sống chung với một ai khác nhỉ
Demi
Nghe nói cậu ấy cũng bị thương, người đó ổn chứ?
Riley
A.. chuyện đó*liếc nhìn Chris*
Demi chui đầu vô nhà cậu nhìn theo hướng Riley liếc thì thấy một người đang chùm mềm kín mít nằm trên giường
Riley
Cậu quen người đấy đấy
Demi
Người đấy trùm mền kín mít sao tôi biết là ai được?
Riley
Là người hổm bữa đi chung xe trốn bọn Smart đó
Demi
Nhưng sao hai người lại sống chung với nhau vậy?
Riley
*có nên nói cho cậu ấy biết là tại vì mình vô tình đốt nhà cậu ấy nên cậu ấy qua đây sống chung với mình luôn không?*
Riley
“Mà khoan, dù gì thì mình chỉ kêu cậu ấy đốt thôi mà. Cũng đâu phải lỗi hoàn toàn của mình đâu”
Riley
Nó là cái gì vậy? *nhận lấy*
Demi
Tôi không biết đi thăm người bệnh thì nên tặng gì nữa, nên tôi mua bánh! *gãi má*
Riley
Cậu đến thăm là tốt lắm rồi không cần mua gì đâu
Demi
!*đang nghe gì đó từ tai nghe*
Demi
Xin lỗi đằng ấy nhé nhưng tôi có nhiệm vụ làm rồi
Demi
Bà sếp đó đúng là phiền thật hết kêu làm việc này lại làm đến việc kia
Demi
Chúc đằng ấy với người kia khỏe nhanh nhé
Demi
À mà người kia tên gì thế *nói nhỏ*
Demi
Chris sao? Nghe ngầu đấy
Demi
Vậy thôi đi nhé đằng ấy
Demi quay lưng chạy về, nhưng tay và bóng lưng vẫn vẫy tay lại cậu lần cuối
Chris
Giọng nói và cách nói chuyện đó
Chris
Là người hôm bữa đó sao
Riley
Cũng là đặc vụ mới vào gần đây đấy
Chris
Người như cậu ấy cũng được nhận vào đây sao?
Chris
Tôi không chấp nhận một người như cậu ta cùng cấp bậc với tôi đâu
Chris
*liếc nhìn hộp bánh*
Riley tiến lại nhìn Chris đang cuộn mình trong chiếc chăn
Rồi từ từ hé phần trên ra ngó nhìn mọi thứ xung quanh
Đôi mắt đỏ hoe, trên mi đọng lại chút nước mắt
Rồi dần lộ cả khuôn mặt hồng hào vì bị cảm ra nhìn, vừa tỏ ra giận dỗi, má phồng lên một chút khi nhìn thứ mình không thích
Riley
“Cậu ấy khi bệnh nhìn dễ thương ghê đấy chứ, trừ cái nết ra”
Riley
Tôi lấy cháo cho cậu ăn nhe?
Chris
Đành phải ăn thôi chứ sao giờ...
Comments