[SaiGonPhanTom] Dưới Ánh Trăng
Chương 2 : Mở đầu
Mặt trời đã lặn từ lâu, nhưng ánh trăng đỏ vẫn chiếu sáng khắp lâu đài cổ xưa
Cậu chỉ có thể nỗ lực sinh tồn trong thế giới của những ma cà rồng này.
Cậu ngồi trên giường đá lạnh lẽo, đôi mắt mở to
Nhìn ra ngoài cửa sổ. Sự yên tĩnh đáng sợ khiến cậu cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang siết chặt trái tim mình
Cánh rừng bên ngoài không có tiếng động, chỉ có âm thanh của gió thổi qua những tán cây.
Đạt không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi mở mắt ra, cậu thấy một bóng người đứng trước cửa phòng
ánh sáng từ ngọn nến làm cho hình dáng của người đó trở nên mờ ảo
Đó là Tấn Khoa, với mái tóc đen rối và đôi mắt sắc lạnh
Khoa bước vào phòng, từng bước chân vang lên trong sự tĩnh lặng, tạo ra cảm giác như có một cơn bão sắp ập đến.
Tấn Khoa
Thế nào, đã có cảm giác làm tù nhân chưa//đi đến+nhìn cậu//
Đạt ngẩng đầu lên, cố gắng giữ sự bình tĩnh dù nỗi sợ hãi dâng trào
Hữu Đạt
Tôi… tôi không hiểu tại sao tôi lại ở đây. Tôi chỉ muốn về nhà//run vì sợ//
Tấn Khoa
Về nhà? Chỉ có kẻ ngu mới nghĩ rằng có thể thoát khỏi đây dễ dàng
Tấn Khoa
Đến giờ, mày đã hiểu chưa, đây không phải thế giới của mày
Cậu cảm thấy nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng xâm chiếm tâm trí mình.
Đạt biết mình phải tìm cách thoát khỏi nơi này
Nhưng mọi nỗ lực dường như đều trở nên vô nghĩa khi đối mặt với sự tàn nhẫn của Khoa.
Bất chợt, cánh cửa phòng mở ra và Ngọc Quý bước vào.
Sự xuất hiện của Quý mang đến một luồng không khí khác biệt
Cậu có một nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt dịu dàng, khác hẳn với sự lạnh lùng của Khoa.
Ngọc Quý
Tôi là Ngọc Quý đừng lo tôi không làm gì cậu đâu //cười//
Nhưng trước khi Đạt kịp hỏi thêm, Khoa đã quắc mắt về phía Quý
Tấn Khoa
Ngọc Quý, mày đang làm gì ở đây
Quý chỉ mỉm cười và khẽ lắc đầu
Ngọc Quý
Chỉ là muốn chào hỏi thôi mà
Ngọc Quý
Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cậu tìm cách thích nghi với nơi này //quay sang nói với cậu//
Ngọc Quý
Cả những người khác cũng sẽ giúp đỡ cậu
Ngọc Quý
À thôi tôi bận việc rồi hẹn gặp lại cậu
Tuy nhiên, khi Quý rời khỏi phòng, Đạt cảm thấy lòng mình nặng trĩu
Khoa không ngừng quan sát cậu với ánh mắt sắc lẹm, không cho phép Đạt có chút hy vọng nào
Tấn Khoa
Nhớ lấy mày ở đây vì lý do của tao, và đừng bao giờ quên điều đó
Sau khi Khoa rời đi, Đạt ngồi lại một mình trong phòng, cảm giác tê dại bao trùm
Cậu biết mình cần phải tìm cách thoát ra
Nhưng với mỗi bước đi của Khoa, sự tự do dường như ngày càng xa vời hơn
Trong khi chờ đợi, Đạt không thể làm gì khác ngoài việc suy nghĩ về cách làm sao để đối phó với thế giới mà cậu đã lạc vào
Và làm sao để có thể trở về nhà một lần nữa
Comments