Kết quả ADN
Orm tỉnh lại trong bệnh viện, ánh sáng trắng chói mắt khiến cô phải chớp mắt vài lần để thích nghi. Khi nhìn quanh, cô thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi bên cạnh giường, ánh mắt đầy quan tâm.
Orm Kornnaphat
[Giọng yếu ớt, còn mơ màng]
Orm Kornnaphat
Đây là đâu? Còn ai vậy...?
Mẹ ruột Orm
[Mỉm cười nhẹ nhàng, giọng ấm áp]
Mẹ ruột Orm
Con đã tỉnh rồi. Con đang ở bệnh viện, ta là người đã đưa con vào đây.
Orm Kornnaphat
[Cảm thấy bối rối nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy]
Orm Kornnaphat
Cảm ơn... nhưng tại sao cô lại giúp cháu?
Mẹ ruột Orm
[Nhìn Orm, đôi mắt tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, như muốn dò xét từng đường nét trên khuôn mặt cô]
Mẹ ruột Orm
Khi ta thấy con ngã trên đường, ta không thể bỏ mặc. Nhưng còn một lý do khác... Con có thể cho ta biết về gia đình mình không?
Orm Kornnaphat
[Ngạc nhiên trước câu hỏi, nhưng cảm thấy không có lý do để giấu]
Orm Kornnaphat
Tôi... không có cha mẹ ruột. Tôi được một gia đình nhận nuôi từ nhỏ.
Mẹ ruột Orm
[Ánh mắt lóe lên một tia hy vọng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh]
Mẹ ruột Orm
Con đã bao giờ nghe nói về cha mẹ ruột của mình chưa? Hoặc bất cứ thông tin gì về họ?
Orm Kornnaphat
[Lắc đầu, giọng buồn bã]
Orm Kornnaphat
Có cha mẹ ruột thì làm được gì chứ.....
Orm Kornnaphat
Cả người mà cháu yêu cháu còn không bảo vệ được...
Orm Kornnaphat
Thì làm sao cháu xứng đáng có được một hạnh phúc từ cha mẹ?
Mẹ ruột Orm
Con có biết.....à mà thôi
Mẹ ruột Orm
[Khẽ thở dài, nhưng trong lòng lại càng tin rằng có thể đây là con gái mình]
Mẹ ruột Orm
Nếu...cha mẹ ruột vẫn đang tìm kiếm con thì sao?
Orm Kornnaphat
Hmm...Con không biết
Orm Kornnaphat
Con đã đợi ... đã đợi họ rất lâu rồi
Orm Kornnaphat
Và giờ đây con dường như ...không còn hi vọng gì cả...
Sau khi Orm ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, người phụ nữ trung niên ngồi lại một lúc, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của cô. Những đường nét, ánh mắt, và cả cảm giác thân thuộc khiến bà không thể ngừng suy nghĩ về người con gái mà bà đã mất tích nhiều năm trước.
Mẹ ruột Orm
[Nhẹ nhàng nói với chính mình, giọng đầy cảm xúc]
Mẹ ruột Orm
Nếu con thực sự là con gái ta... ta sẽ không để con phải chịu đựng thêm bất cứ đau khổ nào nữa.
Người phụ nữ rời bệnh viện, âm thầm gọi cho người thân tín của mình, yêu cầu họ điều tra về quá khứ của Orm.
Mẹ ruột Orm
[Nói qua điện thoại, giọng nghiêm túc]
Mẹ ruột Orm
Ta cần tất cả thông tin về cô gái này, từ nơi cô ấy sinh ra, đến gia đình nuôi dưỡng. Đừng bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Vài ngày sau, Orm vẫn đang hồi phục trong bệnh viện. Trong thời gian này, người phụ nữ trung niên thường xuyên đến thăm, mang theo thức ăn và đồ dùng cần thiết. Sự chăm sóc ân cần của bà khiến Orm cảm thấy ấm áp và bớt cô đơn.
Orm Kornnaphat
[Ngồi trên giường, cầm một bát cháo mà người phụ nữ mang đến]
Orm Kornnaphat
Cô không cần phải làm tất cả điều này cho cháu đâu, thật sự cháu rất cảm kích.
Mẹ ruột Orm
Không sao đâu, con. Ta chỉ muốn con khỏe lại nhanh chóng.
Trong khi đó, người phụ nữ nhận được báo cáo từ cuộc điều tra. Khi đọc qua thông tin, bà phát hiện Orm được nhận nuôi từ một nơi mà bà từng tìm kiếm đứa con gái thất lạc của mình.
Mẹ ruột Orm
[Tim bà đập mạnh, vừa hồi hộp vừa lo lắng]
Bà quyết định làm xét nghiệm DNA để xác nhận, nhưng vẫn tiếp tục chăm sóc Orm với tình thương ngày càng lớn. Một buổi chiều, khi Orm đã khá hơn, người phụ nữ ngồi cạnh giường, ánh mắt trầm tư.
Mẹ ruột Orm
Orm, con có muốn biết về cha mẹ ruột của mình không?
Orm Kornnaphat
Cháu... chưa từng nghĩ đến. Nhưng nếu có cơ hội, cháu nghĩ mình muốn biết.
Mẹ ruột Orm
[Nhìn Orm trìu mến]
Mẹ ruột Orm
Dù chuyện gì xảy ra, ta sẽ luôn ở bên con.
Orm cảm thấy một sự gắn kết mạnh mẽ với người phụ nữ này, nhưng không biết rằng cuộc sống của cô sắp thay đổi khi sự thật dần hé lộ.
Kết quả được đưa về. Tim bà đập loạn nhịp khi nhìn vào phong bì, đôi tay run rẩy mở ra. Những dòng chữ trong báo cáo xác nhận điều bà đã hy vọng: Orm chính là con gái ruột của bà, người mà bà đã tìm kiếm suốt bao năm qua.
Mẹ ruột Orm
[Nước mắt lăn dài trên má, vừa vui mừng vừa xúc động]
Mẹ ruột Orm
Cuối cùng ta cũng tìm thấy con...
Bà đến bệnh viện, quyết định sẽ nói cho Orm biết sự thật. Nhưng khi đến nơi, bà thấy Orm đang ngồi ngoài vườn bệnh viện, ánh mắt xa xăm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Bà lặng lẽ tiến lại gần.
Mẹ ruột Orm
Orm, ta có điều quan trọng muốn nói với con.
Orm Kornnaphat
[Ngước lên, thấy ánh mắt lo lắng của bà]
Orm Kornnaphat
Có chuyện gì vậy cô?
Mẹ ruột Orm
[Nắm lấy tay Orm, giọng bà khẽ run]
Mẹ ruột Orm
Con là... con gái ruột của ta. Ta đã tìm con suốt bao năm qua.
Orm Kornnaphat
[Bàng hoàng, mắt mở to]
Orm Kornnaphat
Con... là con gái của cô sao?
Mẹ ruột Orm
[Gật đầu, nước mắt không ngừng rơi]
Mẹ ruột Orm
Đúng vậy, con gái của ta. Ta đã mất con từ lâu, và giờ ta mới tìm lại được.
Orm Kornnaphat
[Cảm xúc lẫn lộn, vừa vui mừng, vừa sốc]
Orm Kornnaphat
Con không biết phải nói gì... Nhưng cảm ơn cô... không, cảm ơn mẹ, vì đã không bỏ cuộc.
Mẹ ruột Orm
[Ôm chặt Orm vào lòng]
Mẹ ruột Orm
Ta sẽ không bao giờ để con phải rời xa ta nữa.
Orm cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa, nhưng đồng thời cũng bối rối về cuộc sống mới này. Cô tự hỏi liệu mọi thứ có thay đổi mãi mãi hay không. Nhưng lúc này, trong vòng tay của mẹ, cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
Trong những ngày tiếp theo, Orm dần thích nghi với sự thật mới về cuộc đời mình. Cô và người phụ nữ trung niên - bây giờ là mẹ cô - bắt đầu xây dựng lại mối quan hệ mẹ con đã mất. Tuy nhiên, Orm vẫn không thể quên những gì đã xảy ra với Lingling và Karap.
Orm quyết định sẽ không để mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây. Cô bắt đầu lên kế hoạch tìm lại Lingling và đối mặt với Karap một lần nữa, để bảo vệ người mà cô thực sự yêu thương.
Mị là tác giả cute
Tự nhiên t thấy t viết dòng cảm xúc nhiều vãiiiiiiii
Mị là tác giả cute
Bây đọc ngán hok
Comments
Phương Nguyễn
fic này thú vị à,tiếp au ơi
2024-08-19
0
Phương Nguyễn
hơi hơi^^
2024-08-19
0