Anh giúp hắn cởi áo khoác ngoài trước, nhưng rồi cây súng ở thắt lưng bị rơi ra ngoài. Anh hoảng hốt.
Oh HanBin/Anh
Cậu có súng! Nó là thật hay giả vậy?
Hắn vẫn bình thản như không, tiếp tục cởi nốt cái áo.
Oh HanBin/Anh
Cậu bị thương nặng thế sao?
Một phần do trời tối, thêm việc hắn khoác áo da màu đen nên anh không nhìn rõ. Không như những gì mà anh nghĩ, vết thương khá nặng. Bả vai hắn với vết cắt rất sâu. Tuy là hắn đã tạm băng lại, nhưng vẫn đang bị chảy máu, thấm ướt cả phần băng tạm đó.
Oh HanBin/Anh
Sao cậu có thể bình tĩnh đến vậy?
Koo Bonhyuk/Hắn
Câu này phải để tôi hỏi anh mới phải.
Oh HanBin/Anh
Sao?
Koo Bonhyuk/Hắn
Anh dám cho một người lạ như tôi vào nhà. Anh không sợ chết à?
Oh HanBin/Anh
Ha. Xem ai đang nói kìa.
Koo Bonhyuk/Hắn
Sao?
Oh HanBin/Anh
Cậu có cho tôi cơ hội từ chối sao? Cậu cũng vì sợ tôi không đồng ý mà đúng không?
Hắn lại cười. Anh giúp hắn xử lý vết thương.
Koo Bonhyuk/Hắn
A!
Oh HanBin/Anh
Đau sao?
Koo Bonhyuk/Hắn
Không. Nhiêu đây thì nhằm nhò gì.
Oh HanBin/Anh
Cứng cho ai xem. Ngồi yên đi, tôi sẽ nhẹ nhàng.
Koo Bonhyuk/Hắn
...
Sau khi lau sạch máu cũng như quấn băng lại bả vai giúp hắn. Anh đưa cho hắn một cái áo của bản thân.
Oh HanBin/Anh
Cậu mặc tạm đi. Tôi cũng chỉ có thể sơ cứu tạm thời thôi, cậu vẫn là nên đến bệnh viện thì hơn.
Koo Bonhyuk/Hắn
Trách nhiệm của anh nửa vời thế à.
Oh HanBin/Anh
Sao?
Koo Bonhyuk/Hắn
Anh xử lý rất tốt đấy, băng gọn và đẹp hơn cả tôi.
Oh HanBin/Anh
Cậu đang khen tôi đấy à.
Hắn khẽ nhún vai.
Koo Bonhyuk/Hắn
Ý trên mặt chữ.
Oh HanBin/Anh
Thế thì cảm ơn cậu vì đã khen. Nhưng cậu nói tôi trách nhiệm nửa vời là như nào? Ý gì?
Koo Bonhyuk/Hắn
Anh đã làm tốt thế này, lần sau tôi lại nhờ anh giúp cho vậy.
Oh HanBin/Anh
Hả?
Koo Bonhyuk/Hắn
Anh phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ.
Anh cười khẩy.
Oh HanBin/Anh
Ha. Tôi không rảnh và tôi cũng không phải bác sĩ, đây cũng không phải là nhà thiện nguyện.
Koo Bonhyuk/Hắn
Oh HanBin, bản thân anh là một người thầy, anh cũng nên ra dáng là một nhà giáo chứ nhỉ. Chẳng phải trường học luôn dạy đạo đức tốt lắm sao? Thấy người hoạn nạn như tôi đây, không thể không cứu, không phải sao?
Anh nghi hoặc nhìn hắn.
Oh HanBin/Anh
Hửm? Sao cậu lại biết tên tôi?
Hắn đưa mắt, hất cằm về phía tủ kính trưng bày.
Koo Bonhyuk/Hắn
Bằng khen kia kìa, tên anh in rõ thế còn gì. Mà coi bộ anh nhận được nhiều thật đấy. Một giáo viên gương mẫu, rất đáng khen.
Oh HanBin/Anh
...
Koo Bonhyuk/Hắn
Anh cũng nên biết tên tôi. Koo Bonhyuk, là tên tôi đấy.
Oh HanBin/Anh
Ừm. Chào cậu.
Ánh mắt anh nhìn cố định vào cây súng nằm dưới sàn.
Oh HanBin/Anh
À mà cậu Koo này. Tôi biết tôi không có quyền xen vào cuộc sống của cậu. Thế nhưng tuổi đời cậu còn trẻ, đừng làm ba mẹ cậu lo lắng. Giờ cậu thay đổi vẫn còn kịp, cái này...
Hắn phì cười.
Koo Bonhyuk/Hắn
Hàng giả đấy.
Oh HanBin/Anh
...
Koo Bonhyuk/Hắn
Tôi không giết người, cũng chẳng phải đâm thuê chém mướn gì.
Hắn ghé sát vào tai anh.
Oh HanBin/Anh
...
Koo Bonhyuk/Hắn
Tôi buôn hàng cấm, cái gì cấm là tôi buôn hết. À mà còn nữa, tôi mồ côi.
Hắn nói xong thì ngã lưng ra ghế, hắn cứ nhìn anh cười cười như thể là đang nói đùa.
Oh HanBin/Anh
Tôi thật không biết câu nào của cậu là thật, hay là chẳng có lời nào đáng tin.
Hắn nhún vai.
Koo Bonhyuk/Hắn
Tùy anh.
Nhìn kĩ thì, hắn khá thuận mắt. Với dáng vẻ đang mặc áo của anh, trông sáng sủa hẳn ra. So với lúc hắn khoác áo đen, cùng với thương tích đầy mình. Anh nhìn hắn cứ bí hiểm mà phải dè chừng.
Giờ hắn như một người khác, hắn có nụ cười đẹp với gương mặt thánh thiện. Anh nhìn hắn mà ngây ngốc.
Oh HanBin/Anh
(Rốt cuộc thì, đâu mới là con người thật của cậu ta?)
Koo Bonhyuk/Hắn
Haha... anh nhìn tôi như vậy, không tin sao?
Oh HanBin/Anh
Ừm.
Koo Bonhyuk/Hắn
Tôi nói thật cả đấy.
Oh HanBin/Anh
Cậu không sợ tôi tố cáo sao?
Hắn rất bình tĩnh, thản nhiên trả lời như không.
Koo Bonhyuk/Hắn
Một người chết, còn có thể đi tố cáo tôi sao?
Oh HanBin/Anh
Cậu dám!
Koo Bonhyuk/Hắn
Một khi đã biết tôi là ai, anh sẽ phải trả một cái giá rất đắt đấy.
Oh HanBin/Anh
Cậu không giết người.
Koo Bonhyuk/Hắn
Quả nhiên, người mà tôi nhìn trúng, rất thông minh.
Oh HanBin/Anh
...
Koo Bonhyuk/Hắn
Vì anh đã là người của tôi, cho anh biết thêm thông tin về tôi cũng không việc gì.
Oh HanBin/Anh
Nghiêm túc đi.
Koo Bonhyuk/Hắn
Tôi vẫn nghiêm túc đấy thôi.
Oh HanBin/Anh
Việc tôi giúp được thì cũng đã giúp, mời cậu rời khỏi đây cho.
Koo Bonhyuk/Hắn
Ơ hay. Anh cũng nhìn thấy rồi đấy. Tôi bị thương nặng thế này, đêm khuya còn có thể đi đâu. Nhỡ tôi mất máu chết giữa đường thì sao? Anh phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ. Là giáo viên mà sao vô tình vậy? Không có phẩm chất đạo đức nghề nghiệp gì cả.
Comments
nhỏ kae
cứu cho là may ròi:)))
2024-11-27
1
Ume Cả Lầu 18❤
/Shame//Shame//Shame//Shame//Shame//Shame//Shame//Shame//Shame//Shame//Shame//Shame//Shame//Shame//Shame//Shame//Shame/
2024-11-17
1
Xiu
bá đạo quá trời Húc...
2024-08-21
2