Chap 5:Gặp nhau

Tác Giả Gấu
Tác Giả Gấu
Hăi lô mọi người
Tác Giả Gấu
Tác Giả Gấu
Ờm Gấu hok biết nói gì hớt
Tác Giả Gấu
Tác Giả Gấu
Nên là vô truyện nào
Voooo
Buổi tối hôm ấy, sau khi dùng xong cơm tối thì cha Em thông báo cho cả nhà một tin quan trọng, trong tháng tới cả gia đình sẽ chuyển đến Trùng Khánh. Ở nước mình thì Trùng Khánh chính là thành phố rộng lớn và phát triển nhất, các công ty và cả những tập đoàn lớn trong nước đều đặt trụ sở chính ở đấy.(Có sai thì thông cảm nhen🥰)
Lần này tập đoàn Đinh Thị của gia đình Em cũng mở một chi nhánh ở Trùng Khánh, ông nội quyết định để cha Em sang đấy quản lí, thế nên cả nhà đành phải chuyển đi. Em nghe được tin này thì cũng không bất ngờ gì cả, bởi vì ở kiếp trước Em đã từng trải qua một lần, thế nên cũng không có cảm nhận gì, vả lại Em còn hy vọng gia đình sẽ dời sang đó nhanh một chút bởi vì cậu muốn đi tìm Mã Gia Kỳ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, rất nhanh thì Em đã làm quen lại với cuộc sống hiện tại, trong thời gian vẫn còn ở Tứ Xuyên thì Em phải học lại một số kiến thức cơ bản của trung học. Dù sao cũng đã tốt nghiệp mấy năm, số lượng kiến thức khổng lồ của thời học sinh không thể ngày một ngày hai nói học lại liền học được.
Thế nên tranh thủ khoảng thời gian này Em liền ôn lại bài vở, đem hết sách ra đọc một lượt, cha mẹ Em thấy vậy cũng chỉ nghĩ là con trai đang ôn tập mà thôi.
Sau khi đã thành công lấy lại kiến thức thì cũng là lúc cả gia đình Thế Anh chuyển đến Trùng Khánh, ngồi trên máy bay mà trong lòng Em vô cùng hồi hộp. Lúc máy bay đáp xuống sân bay, Em bước khỏi sân bay ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó, khẽ nói thầm trong lòng.
Đinh Trình Hâm_Em
Đinh Trình Hâm_Em
Mã Gia Kỳ,tớ đến rồi đây/Cười/
Cả gia đình Em chuyển đến một khu vực,nơi có giá đất tầm trung nằm ở bên bờ dòng sông Trùng Khánh, bên kia sông chính là khu kinh tế chính trị lớn nhất cả nước. Cách khu đó khoảng 20km chính là khu vực có giá đất cao ngất ngưỡng, chỉ dành cho những người có tiền sinh sống.(Tự nghĩ mà giờ thấy xàm qué😞)
Ông Gia Hàm đã mua một căn hộ hai tầng ở khu vực đó, vấn đề trị an cùng giao thông ở đây cũng rất tốt.
Sau khi chuyển vào thì gia đình mất một ngày để sắp xếp lại mọi thứ trong nhà, sau khi hoàn tất mọi việc bà Nguyên Mỹ lau đi mồ hôi trên trán, ngồi xuống sofa nói với ba người còn lại trong gia đình.
Nhân Vật Nữ
Nhân Vật Nữ
Mẹ Em:Tối nay chúng ta ra ngoài ăn đi, sẵn tiện ăn mừng nhà mới!
Hân tỷ nãy giờ ngồi trên sofa sửa lí giấy tờ, nghe mẹ nói vậy thì cô ấy vui vẻ nói.
Nhân Vật Nữ
Nhân Vật Nữ
Chị Em:Được ăn ngoài hả?Heheeee
Em đi đến chọc Hân tỷ vì sự trẻ con của tỷ ấy(Mà ẻm kém gì âu), Hân tỷ bị em trai chọc liền dãy lên nói lại. Cha Em nhìn sang hai đứa con thì khẽ cười vì độ trẻ con của hai người.
Nhân Vật Nam
Nhân Vật Nam
Ba Em:Thôi nào,hai đứa lớn rồi mà cứ như con nít vậy?
Hân tỷ và Em phụng phịu nhìn cha rồi nói.
Đinh Trình Hâm_Em
Đinh Trình Hâm_Em
Tụi con còn là bảo bảo mà/Bĩu môi/
Nhân Vật Nữ
Nhân Vật Nữ
Chị Em:Tụi con còn là bảo bảo mà/Bĩu môi/
Ông bị hai baoboi nhỏ nói lại thì chẳng biết nói gì chỉ nở nụ cười 3 phần bất lực 7 phần nuông chiều, bà Nguyên Mỹ ngồi trên sofa chỉ biết nhìn ba cha con rồi khẽ cười lắc đầu.
Tối hôm đó, gia đình bốn người đi đến một nhà hàng lớn trong thành phố có tên là “林翔永远是最棒的”, do Hân tỷ muốn ngắm nhìn xem đường phố bên ngoài nên có nói mẹ Em chọn một bàn ăn gần cửa để chiều theo sở thích của tỷ ấy. Sau khi gọi món thì cha Em liền nói đến chuyện học của Em, do gia đình đã chuyển đến Trùng Khánh nên tất nhiên Em cũng phải đi học ở đây.
Khu vực nội ô thành đô có đến hai ba ngôi trường trung học, cha mẹ Em thương lượng một hồi liền quyết định để Em đến trường Trung Học Thất Trung Trùng Khánh. Em ngồi cạnh chỉ yên lặng không lên tiếng, những chuyện này Em điều đã biết trước nên cũng không lo lắng gì mấy.
Hai vị phụ huynh trò chuyện thêm một lúc thì món ăn cũng được mang lên, cả bốn người không nói nữa mà chú tâm vào chuyện ăn uống. Trong lúc đang ăn thì Em liếc mắt nhìn xung quanh, ở kiếp trước sau khi dọn đến Trùng Khánh thì cả nhà Em cũng đến đây dùng bữa, mọi chuyện điều đi theo những gì cậu dự tính, đột nhiên Em nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người mà Em ngày nhớ đêm mong
Em thử chớp mắt nhìn lại xem rốt cuộc có phải là thật hay không, nhưng kết quả vẫn như thế, người kia chính xác là Mã Gia Kỳ năm 16 tuổi. Sự việc này diễn ra quá đột ngột khiến Em trợn to hai mắt nhìn chằm chằm người kia, trong trí nhớ của Em ngay giờ phút này Em không thể nào gặp được Mã Gia Kỳ, lần đầu tiên Em nhìn thấy Anh phải là lúc Em đặt chân vào trường.
Em ngay lập tức đứng bật dậy, nhanh chóng rời khỏi bàn ăn chạy theo Mã Gia Kỳ trong sự ngỡ ngàng của ba người trong gia đình. Cha mẹ Em nhìn theo bóng lưng con trai sau đó quay sang nhìn nhau, trên gương mặt đều lộ vẻ khó hiểu.
Trước cửa nhà vệ sinh, Gia Kỳ đang đứng rửa tay thì nhìn thấy một cậu con trai hớt hải chạy vào, lúc cả hai chạm phải ánh mắt nhau qua gương thì đột nhiên Anh nhìn thấy hốc mắt Em đỏ hoe. Anh thu lại ánh mắt trong lòng thầm nghĩ “chẳng lẽ cậu ta đau bụng đến muốn khóc”, sau đó Anh đành bỏ chuyện này sang một bên rồi tiếp tục rửa tay. Sau khi rửa xong, Anh ngẩng đầu lên nhìn gương thì bắt gặp ánh mắt chăm chú của người phía sau đang nhìn mình, Anh giật mình khẽ chửi tục.
Mã Gia Kỳ_Anh
Mã Gia Kỳ_Anh
M* n*
Em lúc này biết mình thất thố thì liền cúi đầu nói “xin lỗi” rồi chạy nhanh ra ngoài, Anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Em sau đó gãi gãi đầu.
Mã Gia Kỳ_Anh
Mã Gia Kỳ_Anh
Cậu ta bị bệnh à/Khó hiểu/
Em đi thật nhanh trở về bàn ngồi xuống, mẹ Em thấy con trai trở về thì liền lo lắng hỏi han.
Nhân Vật Nữ
Nhân Vật Nữ
Mẹ Em:Sao thế con, khi nãy xảy ra chuyện gì à?
Em hít hít cái mũi rồi ngẩng đầu khẽ cười với bà Nguyên Mỹ.
Đinh Trình Hâm_Em
Đinh Trình Hâm_Em
Không có gì đâu ạ, con bị đau bụng mà thôi!
Mẹ Em gật đầu xem như đã biết, cha Em nhìn con trai rồi lên tiếng.
Nhân Vật Nam
Nhân Vật Nam
Cha Em:Ban nãy nói đến chuyện để con vào trường Thất Trung Trùng Khánh học, con có ý kiến gì không?
Em lắc đầu, đối với những chuyện thế này thì trước giờ Em luôn nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ và hiện tại cũng như thế.
Đinh Trình Hâm_Em
Đinh Trình Hâm_Em
Không ạ, con cũng đã xem qua, quả thật trường Thất Trung Trùng Khánh rất tốt!
Ông Gia Hàm gật đầu, cả nhà không trò chuyện nữa, các món ăn tiếp theo cũng đã được mang lên, lúc này Anh đi ra từ nhà vệ sinh, mắt vừa liếc nhìn sơ qua đã bắt gặp thân ảnh của Em.
Em cũng nhìn thấy Anh, bốn mắt chạm nhau ở khoảng cách xa nhưng vẫn khiến cho nhịp tim trong ngực của Em tăng nhanh liên tục, lúc Anh lướt qua bàn của Em khiến Em dường như bất động, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đến khi Anh đã rời đi thì Em mới thở ra một hơi, Hân tỷ ngồi cạnh bên nghe thấy tiếng thở mạnh của Em thì quay sang ngây ngô hỏi.
Nhân Vật Nữ
Nhân Vật Nữ
Chị Em:Nhok con,em mệt à?
Bà Nguyên Mỹ nghe con gái hỏi em trai thì liền dừng lại cuộc nói chuyện với chồng mình, bà quay sang nhìn gương mặt có hơi đỏ lên của Em, đưa tay sờ vào trán Em.
Nhân Vật Nữ
Nhân Vật Nữ
Mẹ Em:Sao thế con, trong người khó chịu à, bụng vẫn còn đau sao?
Em lắc đầu, Em nào có bệnh chứ, nhưng nhìn thấy sự lo lắng quan tâm được thể hiện trên khuôn mặt của mẹ mình, Em cười nhẹ đáp.
Đinh Trình Hâm_Em
Đinh Trình Hâm_Em
Không ạ, con chỉ cảm thấy hơi nóng nực tí thôi
Cha Em cũng gật đầu tiếp lời cậu con trai.
Đúng vậy, ở Trùng Khánh này khí hậu không được tốt như ở Tứ Xuyên, nãy giờ cha cũng thấy nóng đây(Này có sai thì thông cảm nhen😇)
Bà Nguyên Mỹ nghe vậy liền cảm thấy an tâm, mỗi lần nghe thấy Em nói mệt trong người thì bà liền cảm thấy lo lắng, cơ thể Em từ nhỏ đã yếu ớt, bệnh hen suyễn từ bé đã có, quanh năm đều tái phát rất nhiều lần.
Hiện tại lại vừa chuyển đến một nơi mới để sinh sống, sắp tới Em còn phải chuyển đến ký túc xá ở trường sống(Trường Thất Trung Trùng Khánh có kí túc xá hay ở lại hok thì Gấu hok bt nên có gì hiểu cho sai sót của Gấu nha) lòng bà lại càng cảm thấy lo lắng hơn, nhưng dù sao thì bà và ông Hàm đều muốn con trai có thể học tập ở một trường tốt nhất, thế nên đành phải để con rời xa vòng tay của gia đình mà thôi.
Cả nhà dùng bữa xong thì đi dạo quanh quảng trường ở trung tâm thành phố, chơi đến hơn chín giờ thì mới trở về nhà, Em trở lại phòng ngủ của mình, tắm rửa thay quần áo rồi đi đến ngồi vào bàn học. Lấy từ trong tủ ra một quyển sổ nhỏ, đây chính là nhật ký mà trước kia Em đã viết, Em dùng viết lại hết những sự việc đã xảy ra trong hôm nay, nhưng khi vừa nghĩ đến việc gặp gỡ Anh thì Em lại cảm thấy rất lạ, phải chăng do bản thân trùng sinh sống lại nên mọi chuyện đã thay đổi rồi?
Nhưng ngay sau đó Em đã lắc đầu phủ định suy nghĩ này, có khi chỉ là trùng hợp mà thôi, thật ra ở kiếp trước Anh đúng là xuất hiện ở nhà hàng đó, tuy nhiên lúc ấy hai người vẫn chưa quen biết nhau, Em không nhận ra Anh cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nghĩ đến đây thì Em lại nhớ đến hành động ngu ngốc lúc ở nhà vệ sinh, có khi nào Anh đã nghĩ Em là tên biến thái hay không?
Em tự vỗ đầu mình rồi khẽ mắng bản thân.
Đinh Trình Hâm_Em
Đinh Trình Hâm_Em
Đúng là mất mặt, sau này gặp lại làm sao có thể đối mặt với cậu ấy đây, Trình Hâm ơi là Trình Hâm!!!
Em bực bội giậm chân xuống sàn nhà, sau đó đi đến giường lăn lộn thêm vài vòng trong chăn, kết quả là ngủ quên lúc nào cũng không biết.
---------------------------------------------------
Tác Giả Gấu
Tác Giả Gấu
Bye mọi người nhiều🌷
Hot

Comments

_😪Phở Xào💦_

_😪Phở Xào💦_

hóng tác giả OIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII

2024-09-05

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play