[CapRhy] Miệng Bỏ Tình, Tâm Đợi Tình
Chương 2: Giọt nước tràn ly
Quang Anh đang ngồi trong phòng khách sau một ngày dài đi diễn về. Đồ đạc trong nhà còn hơi bừa bộn vì em chưa kịp dọn dẹp, phần vì mệt mỏi sau buổi diễn, phần vì phải lo ủi đồ cho Đức Duy đi chơi
Đức Duy về nhà trong tình trạng uể oải, nhìn thấy mọi thứ bừa bộn thì ngay lập tức nổi nóng
Cửa nhà mở ra, Đức Duy loạng choạng bước vào, trên tay xách túi cá nhân
Nó đá văng giày ra khỏi chân, lướt nhìn căn phòng bừa bộn. Đôi mắt nheo lại khó chịu khi thấy mọi thứ chưa được dọn dẹp
Hoàng Đức Duy
Nhà cửa gì mà bừa bộn thế này? Anh ở nhà cả ngày làm gì mà đến dọn dẹp cũng không xong hả?
Quang Anh ngẩng đầu lên, nhìn Đức Duy với ánh mắt mệt mỏi, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh
Nguyễn Quang Anh
Anh không ở nhà cả ngày đâu. Anh cũng mới đi diễn về thôi. Anh chưa kịp dọn vì anh còn phải ủi đồ cho em đi chơi nữa mà
Hoàng Đức Duy
Ủi đồ cho em thì sao? Chuyện đó nhỏ xíu, anh nói hoài. Sao lúc nào anh cũng lôi lý do này nọ để trốn tránh việc nhà vậy?
Quang Anh thở dài, cố nhịn nhưng sự mệt mỏi dần dâng lên
Nguyễn Quang Anh
Em không hiểu sao? Anh đi làm cả ngày, về còn phải lo chuẩn bị đồ cho em. Anh không có trốn tránh gì cả. Anh cũng mệt mà, nhưng anh vẫn làm vì em
Hoàng Đức Duy
Lúc nào cũng mệt, lúc nào cũng cằn nhằn. Làm cái gì cũng phải nghe anh than thở! Em mệt lắm rồi, anh có hiểu không?
Hoàng Đức Duy
Mẹ nó, tới vai trò làm con đàn bà ở nhà nấu cơm giặt giũ còn không làm được thì đừng có mà lên mặt dạy đời ai
Quang Anh cúi đầu, cảm thấy mình không được thấu hiểu, nỗi thất vọng và buồn bã trong lòng càng lúc càng lớn
Nguyễn Quang Anh
[Nhỏ giọng]
Anh không cằn nhằn, anh chỉ muốn em hiểu...
Nguyễn Quang Anh
Anh làm tất cả chỉ để em có thể thoải mái. Nhưng hình như em chẳng hề quan tâm đến cảm giác của anh
Hoàng Đức Duy
Thôi, anh nói nhiều quá rồi. Em đi chơi với bạn còn thấy đỡ phiền hơn nghe anh than thở như thế này
Đức Duy bỏ đi ra ngoài, giựt cái áo đang ủi từ tay Quang Anh cứ thế mà bỏ đi không thèm quay lại nhìn
Để lại em đứng một mình trong phòng khách, cảm thấy bị bỏ rơi và không được tôn trọng
Quang Anh đang ngồi trên ghế sofa, đồng hồ trên tường đã điểm 4 giờ sáng
Đức Duy đã hứa sẽ về sớm nhưng giờ này vẫn chưa thấy đâu Quang Anh đã gọi điện và nhắn tin vài lần nhưng không ai trả lời
Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dài nặng nề của Quang Anh. Đèn trong nhà đã bật suốt đêm, còn em thì lo lắng, không thể ngủ được
Cửa mở ra, Đức Duy loạng choạng bước vào, mặt đỏ vì say rượu. Trên người nó còn thoang thoảng mùi nước hoa lạ, và đôi mắt lờ đờ vì men say
Nguyễn Quang Anh
[Giọng buồn bã pha lẫn tức giận]
Anh đã nói là em phải về liền, sao giờ này mới về?
Đức Duy không trả lời, chỉ lảo đảo về phía ghế và ngã phịch xuống. Nó không hề để ý đến sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt của Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đã chờ em cả đêm. Anh đã gọi, nhắn tin nhưng không thấy em trả lời. Em có biết anh lo lắng thế nào không?
Đức Duy nhăn mặt, lười biếng đáp lại, giọng lè nhè vì say rượu
Hoàng Đức Duy
[Cộc cằn]
Anh cứ làm quá. Em chỉ đi chơi với bạn thôi. Đâu phải chuyện lớn đâu mà anh cứ cằn nhằn mãi thế?
Nguyễn Quang Anh
Em nói là về sớm, nhưng em bỏ mặc anh cả đêm. Giờ thì em còn say bét nhè như thế này. Anh thật sự không hiểu nổi em nữa!
Quang Anh tiến lại gần hơn, nhìn thấy trên cổ áo của Đức Duy có một vết son đỏ, và mùi nước hoa phụ nữ nồng nặc. Em càng thêm đau lòng, nhưng cố nén cảm xúc
Nguyễn Quang Anh
Vết son này là sao?
Nguyễn Quang Anh
Mùi nước hoa này nữa?
Nguyễn Quang Anh
Em vừa đi đâu về vậy?
Nguyễn Quang Anh
Em có hiểu em đang làm gì với anh không???
Đức Duy nghe đến đó thì đột nhiên nổi giận, đứng bật dậy, loạng choạng tiến về phía Quang Anh
Hoàng Đức Duy
[Quát lớn]
Anh thôi đi! Lúc nào cũng thắc mắc, cằn nhằn! Anh có thôi không?
Hoàng Đức Duy
Em đi đâu là việc của em. Anh đừng có mà kiểm soát em như thế!
Nguyễn Quang Anh
Anh không kiểm soát em, nhưng em cũng phải nghĩ đến anh chứ!
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta sống chung với nhau, em không thể cứ vô trách nhiệm như vậy!
Đức Duy, trong cơn say và bực tức, không kiềm chế được cảm xúc. Nó giơ tay tát mạnh em một cái
Em choáng váng, lảo đảo lùi lại một bước, tay ôm má, nhìn Đức Duy đầy đau đớn với đôi mắt trợn tròn như không thể nào tin nổi
Nguyễn Quang Anh
[Nghẹn ngào]
Em... đánh anh?
Nguyễn Quang Anh
Sau tất cả những gì anh đã làm cho em... đây là cách em đối xử với anh sao?
Đức Duy nhìn Quang Anh với ánh mắt lạnh lùng, chẳng chút thương xót, nó xem như cái tát này chỉ là để dạy dỗ lại em
Hoàng Đức Duy
Anh đừng có mà làm quá lên. Tôi chán ngấy cái kiểu của anh rồi
Hoàng Đức Duy
Chia tay đi, anh nghe rõ chưa?
Quang Anh đứng đó, lặng người trước những lời nói tàn nhẫn của Đức Duy. Cả cơ thể em run lên, không phải vì cú tát, mà vì sự thất vọng và đau lòng
Em đã chờ đợi, lo lắng cả đêm, để rồi nhận lại chỉ là những lời quát tháo và cú tát đau đớn
Không nói thêm lời nào, Quang Anh bước lùi về phía sau, ánh mắt đầy tổn thương nhìn Đức Duy, rồi quay người bỏ đi về phòng
Bnocian Lecter
Mấy ghệ ơi tui bí idea quáaa
Bnocian Lecter
Mấy ghệ có ý tưởng gì cho chương tiếp theo nhớ comment cho tui biết nha
Bnocian Lecter
Yêu mọi người
Comments
Minh Phương
t chờ ngày này lâu lắm rồi
//bế Quang Anh về nuôi//
2025-02-09
0
Địt Mạ Chúng Mày 💢💢💢
Ừ thì chia tay
Kể từ hôm nay
2025-05-03
0
𝚚𝚊.
Em thẻo đồng anh bây giờ?
2025-03-09
0