Chap 2
Nghe lời cậu , họ đôi chút hoang mang . Nghe thế y vui vẻ hơn từng chút , hình như cậu đã thật bỏ việc theo đuổi họ rồi...À không , chỉ có cậu thôi
Nguyên chủ không biết chuyện gì đã diễn ra , còn yêu họ nhiều hơn mỗi ngày chứ không phải là đã từ bỏ . Tình yêu vô nghĩa ấy cậu sẽ không chấp nhận theo làm gì cho phiền phức ?
_MITSURI_
Dù là anh đã bỏ họ
_MITSURI_
Nhưng không được làm vậy đâu nha...Xấu lắm đó / Chóng tay lên má /
Cậu nghe thì nhìn qua , dù đã thay đổi ở giới tính nhưng bản tính vẫn nhút nhát . Cậu thầm cười vì trong đáng yêu hơn trước nhiều rồi
_GIYUU_
Xin lỗi- / Nhìn qua họ /
Ánh mắt cậu vẫn sắc đá như vậy , sau ấy hệ thống giao cậu ít thông báo nhỏ...Rất cần thiết vào lúc này
"Khi chuông reo , người hãy đi theo hướng dẫn này của tôi đến nhà đa năng ngài nhé ! Ngài còn phải dạy cho mọi học sinh ở thế giới này đó"
_GIYUU_
•Kiến thức là gì...Sao tôi dạy ?•
"Tôi sẽ truyền kiến thức cho ngài nhé"
_GIYUU_
•...• / Âm thầm gật đầu xác nhận /
Cậu chớ quan tâm dù gì đó là sự ép buộc , nếu cậu không chọn vào thế giới này thì sẽ cưỡng chế bắt vào . Nên cậu cũng đành thuận theo thôi
Dù gì cũng đã vào thế giới này rồi , dù làm gì đi chăng nữa miễn không phải mất tình bạn giữa mình vào người đó...Cậu cũng mặc tâm
Sau tiết thứ 5 vào chiều nay , cậu sải từng bước nhỏ trên con đường hành lang đến phòng nghỉ giáo viên . Cậu đi vào lấy một số đồ cá nhân
Nhưng lại không may cho cậu vì sau tiết 5 trời tối om om , cậu đến căn phòng giáo viên không ai ở trong nên tối mờ , mù mịt che đi tầm nhìn của cậu
Đáng lẽ những gì cậu biết của thế giới này đã được hệ thống truyền lại rất nhiều , nên việc bật công tắc đèn thôi thì không phải là vấn đề lớn
Nhưng tay vừa với lên đã bị một bàn tay săn chắc khác chụp lấy , kéo mạnh vào khoảng không mù mịt
_GIYUU_
Cái quý gì vậy ?!-
Trước mắt cậu , một kẻ cậu không ngờ đến . Trong thế giới này không phải dè bỉu cậu một cách thậm tệ sao ?
Cậu trong mắt họ không đáng để họ để mắt quan tâm dù chỉ một chút , không thích cậu chỉ mong cậu bỏ đi cái thứ tình cảm gớm ghiếc ấy đi
_GIYUU_
Mấy người...Dở hơi sao ?
_GIYUU_
Tự dưng khống chế tôi như này ?
_KYOUJUROU_
Kìa thầy Tomioka ' Cười cợt '
_KYOUJUROU_
Sao lại nói ĐỒNG NGHIỆP của mình như vậy chứ hả ?
_TENGEN_
Không hay đâu đó nha~
_GIYUU_
Sáng có chuyện sao không nói luôn đi ! Giờ lôi con trai nhà người ta vào đây rồi nói vậy !?
Nghe thế nụ cười của vài ai đó tắt đi , cái bản mặt của cậu lúc này đúng là như khinh thường người khác . Đáng ghét
Họ ghì chặt đôi tay nhỏ của cậu vào chặt ghế , ghé sát mặt gần vào mắt cậu trong thật khó chịu . Như mấy con quái vật bị biến dạng...Cậu cố né đi gương mặt ấy
Nó trong đôi mắt rực hồn cậu thật hề hước , chỉ khiến cậu vừa muốn bật cười vừa muốn tát vào mặt họ . Cậu vùng vẫy trong vô ích muốn về vì đã dạy học đến mệt rồi , giờ còn bị ép ở đây nữa ai sống cho được ?
_SANEMI_
Nói nhanh đi nào Tomioka
_SANEMI_
Mày có ý đồ gì ?!
Nghe họ nói cậu ngơ người nhìn vào mắt họ , vừa nãy còn nhìn đây nhìn đó né anh mắt họ , nhưng giờ sự hoang mang đến tột độ của cậu đã in rõ trong đôi mắt . Cậu muốn hỏi nên chẳng thành , giờ vào ánh mắt họ để hỏi cho ra đáp án
_OBANAI_
Chứ không phải cậu muốn có sự chú ý của bọn tôi nên nói vậy sao ?
_OBANAI_
Nghe nực cười thật đấy , nghĩ bọn tôi quan tâm sao ?
_GIYUU_
Cái này gọi là...Nực cười ?
_GIYUU_
Hề hước quá nhỉ , tôi không có chút tình cảm gì nữa với các người nữa rồi-
Cậu phì cười , một nụ cười đểu hơn bao giờ hết từ trước đến nay , lần đầu tiên trong đời cậu...Cậu cười một nụ cười giả dối còn không thể
Giờ lại khinh bỉ rõ trên nụ cười nhìn vào họ một cách miệt thị , cậu vung chân lên đá mạnh vào mặt người giữ chặt lấy người cậu . Rồi đứng phắt dậy
Cậu lấy đồ dùng đã mang đi của bản thân trên tay rời đi , xa khỏi mái trường to lớn xinh đẹp đến một nơi xa hơn...Nhà cậu
Mái nhà mà cậu chưa từng biết đến , chưa từng được sinh ra từ nơi ấy nhưng cậu nghĩ đến
Cậu giờ đã sống một cách hoàn hảo hơn ở ngôi nhà này , mặc dù mới tới nơi ngôi nhà tâm tối này . Có lẽ thời gian trước cậu ở bệnh viện quá lâu nên ngôi chắc đóng cả mạng nhện rồi
"Chào mừng trở về nhé ! Chắc từ bệnh viện về em đã mệt lắm rồi nhỉ...Yuu"
_TSUTAKO_
Hửm ' Mỉm ' / Nghiên đầu /
_GIYUU_
E-em... / Bất giác đưa tay lên ôm cô /
_TSUTAKO_
Hử ? Gì vậy...Yuu
Giọng cậu nhẹ đi , chưa bao giờ lớp phòng thủ của cậu đưa buông thả như này . Từ lúc mất đi người bạn thân của bản thân vào kì sát thạch
Lớp phòng thủ cứng rắn của cậu đã dựng nên một Giyuu lạnh giá , một thủy trụ trầm tính cách xa với một nơi giao tiếp làm nên con người...Cô lập bản thân khỏi những chỗ dựa tinh thần khác
Giờ , sau bao năm cậu cứng nhắc như một con sói tối trong rừng đen...Lẫn lúc đến với thế giới này , cậu cũng chưa bao giờ để bản thân mở miệng nói một lời nào thân thiện tiếp cận với mọi người , lập nên một tình bạn
Thế mà giờ đây cậu đã buông lỏng tâm hồn mình , ôm lấy người chị gái trước mặt mình như đứa trẻ không chút phòng ngự nào nữa . Hơi ấm ấy...Đã lâu rồi nhỉ ? Lâu rồi mới được ôm trong lòng ngực chị mà ôn lại hơi ấm đã lâu không nhận được
_TSUTAKO_
/ Xoa đầu cậu / Ngoan nào Yuu , sao vậy em...Bị bắt nạt sao ?
Vẫn lời nói ấy , câu nói mà cả đời cậu mãi mong chờ chị lại một lần nữa nói . Nhưng tiếc quá chị mất trước lúc ấy rồi , giờ...Cậu mới phát hiện đây là điều đúng đắng khi chọn đến nơi này , được ôm lại hơi ấm chị rồi-
_TSUTAKO_
Rồi rồi , Yuu à-
_TSUTAKO_
Nay chị có việc , nên đêm nay em thông cảm ở đây một mình nhé Yuu ?
Nói rồi cậu buông ra , cậu như muốn mỉm cười với nụ cười xinh đẹp của chị , nhưng rồi cậu nghĩ lại rồi thôi
Cậu chỉ nhìn chị ra cửa rời khỏi nhà , rồi dần lên phòng tắm rửa vệ sinh cá nhân đi sự dơ bẩn , hôi hám trên cơ thể
"Bản tin thời sự hôm nay-"
Cánh cửa gỗ nhà cậu vang lên nhưng tiếng gõ cốc cốc , cậu nghe thì nhanh chóng đứng dậy đi ra mở cửa
Ôi chào...Một người cậu chẳng ngờ sẽ lại xuất hiện ở trước mắt cậu một lần nữa
Urokodaki Sabito-Người bạn thân thiết nhất của cậu từ kiếp trước , có lẽ kiếp này theo những gì cậu biết còn có tình cảm với cậu nữa cơ
Dù kiếp trước chỉ là tình huynh đệ với nhau , nhưng lần này được nhìn thấy cậu một lần nữa , được biết tình cảm anh dành cho cậu còn được gọi là tình yêu
Cậu đã thật đỏ mặt vì đôi chút ngại ngùng khi nhìn thấy người trước mắt là anh , là người mang trái tim yêu cậu , nhưng trong cậu...Có một cảm xúc khác nó dân lên cao đến khó tả...Đó là gì ?-
_SABITO_
Cậu vừa gọi tớ là gì cơ ? Giyuu ?
Đôi mắt anh đang bình thường nghe được lời cậu đôi mắt ấy nó lại trợn to lên , chất chứa đầy kinh ngạc nhìn lấy gương mặt ngơ ngác của cậu . Nhưng cậu thì không nghĩ đó là điều đáng để quan tâm vì cho rằng đó là chuyện thường
_GIYUU_
S-Sao vậy Sabito...
_SABITO_
Cậu chấp nhận tớ rồi ?...
Thấy anh nũng nịu như trong đầu chắc đã nghĩ rằng được cậu chấp nhận làm người kề bên mỗi đêm , cạnh nhau mỗi ngày rồi . Cậu cười thầm rồi ôm lại thân anh
Dù là quá sớm cho một tình yêu , dù cho đó là một tình yêu đồng giới đáng khinh , dù rằng cậu chỉ mới nhìn được anh lần đầu tiên...Nhưng có cược cả tỷ cho tình yêu chẳng biết có kết quả hay không , cậu vẫn chọn yêu dù có mất vạn tỷ
_GIYUU_
Có thể chưa hẳn là vậy...
_GIYUU_
Nhưng tương lai thì...Có lẽ ?-
_RURU_
Tự nhiên nay thông báo nó nhiều quá
_RURU_
Tui tưởng bộ này được nhiều người biết đến rồi-
_RURU_
tôi thấy tôi bảnh vl 😎
Comments