[DooGem] Lửa Hận Hoá Yêu Thương
3- "Thú Vui"
Hùng Huỳnh ngất đi sau một ngày kinh hoàng, cứ ngỡ hôm ấy là đáng sợ lắm rồi nhưng không.. tất cả chỉ mới là khởi đầu mà thôi.
Hôm sau, Hùng Huỳnh lờ mờ tỉnh dậy trong căn phòng tối chỉ có khung cửa sổ hướng về phía bầu trời trong xanh kia.
Anh đưa tay sờ lên trán mình, mọi hoạt động của anh dần trở nên khó khăn hơn.
Cả tay lẫn chân điều đã bị nó xiềng xích lại.
Anh hoảng sợ tột độ, hét toáng lên.
Mới hôm nào còn ở nơi nhà thờ ấm cúng vậy mà giờ đây đã bị giam cầm ở chốn xa lạ.
Hùng Huỳnh
Có ai không ?! Cứu tôi với !
người vừa lên tiếng, anh mới biết bên cạnh mình còn có thêm một người. Anh ngỡ ngàng.
Thanh Phong- từng là thư kí của chủ tịch Huỳnh. Thật không ngờ hắn lại xuất hiện ở nơi này.
Hùng Huỳnh
Anh.. Sao lại xuất hiện ở đây ?
Thanh Phong
Đừng nhiều lời.. Câm miệng lại đi
Thanh Phong
Sắp đến giờ ăn rồi
Cánh cửa được mở ra, nó bước vào.
Thanh Phong ngoan ngoãn quỳ xuống như một chú chó trung thành với chủ nhân vậy.
Nhưng thứ nó để tâm đến bây giờ là anh, nó thẳng chân đá thứ đang quỳ trước mặt mình.
Hải Đăng
Đồ dơ bẩn ! Biến đi !
Anh sợ hãi co ro một góc, cố gắng nhắm chặt mắt lại.
nó tiến đến trước anh, nhẹ nhàng nâng cằm con người phía trước lên. Thì thầm vào tai những âm thanh tà mị.
Hải Đăng
Đến giờ ăn rồi, nhưng chỉ có một suất thôi
Hùng Huỳnh bỏ qua lời nói đó, quát to lên
Hùng Huỳnh
Thả ra ! Thả tôi ra
Hải Đăng
Thanh Phong muốn ăn chứ ?
Thanh Phong
Có chứ.. Rất.. Muốn
Đã một tuần trôi qua, nó thì vẫn luôn điên đầu truy tìm tung tích của kẻ s*t hại gia đình nó mà quên mất có người đang đói đến sắp ch*t ở trên gát mái.
Hải Đăng
Chỉ có một suất thôi, ngươi phải nên nhường phần đó cho người mới đến chứ ~
Thanh Phong
Không.. Của Tôi !
Nó nở một nụ cười, tay rút ra cây d*o (🔪) luôn mang theo bên mình.
Hà một hơi vào cây d*o rồi dùng tay lau lau chùi chùi.
Mãi vẫn chưa được ăn, Thanh Phong đói quá hoá điên, nghe đến chữ "nhường" lập tức hắn lao đến nó tranh giành, hắn là đang sợ mất miếng ăn của mình.
Nó cau mài tỏ vẻ tức giận, liền xuống tay.
Xong, con d*o ghim thẳng vào tim hắn. Nó khoái chí cố tình ngoáy sâu hơn.
M*u bắt đầu đua nhau tràn ra khắp sàn.
Cảnh tượng này thật giống 15 năm trước, hắn và cha mẹ nó thật giống nhau điều nằm trên một vũng m*u tươi.
Hùng Huỳnh sợ khiếp vía, chứng kiến con quái vật trước mắt đang "chơi đùa"
Đã sợ lại càng sợ hơn. Anh cúi gằm mặt xuống, khuôn miệng cứng đờ không thốt nên lời.
Nó khoanh tay đứng nhìn người nằm phía dưới, gương mặt không thể nào hứng thú hơn. Một thú vui kinh dị , mạng sống con người đối với nó bây giờ chẳng là nghĩa lí gì.
"trò chơi" kết thúc, nó mang suất ăn đến cho anh. Hùng Huỳnh đã đói meo rồi, phần ăn trông ngon mắt làm sao.
Nhưng sao có thể ăn khi kế bên mình là một x*c ch*t ?
Nghĩ đến đã ghê muốn nôn rồi huống hồ gì đến ăn.
Nó không nói gì nhẹ nhàng đặt phần cơm kế cạnh rồi cởi trói cho anh.
Hải Đăng
Nhớ dọn gọn cái x*c và lau sạch sẽ sàn nhà đi.
Hùng Huỳnh
Tại sao, sao tôi phải làm những việc này ?
Hải Đăng
Tôi sẽ phạt cậu nếu cậu chống đối tôi đấy.
Sau khi nó rời đi, anh nhanh chóng với lấy thức ăn cho vào miệng nhưng vừa định ăn tiếp thì ánh mắt của anh lại tia đến cái x*c của Thanh Phong.
Ghê rồi, tởn rồi. Anh không nuốt nổi nữa. Đây là lần đầu tiên anh thấy x*c ch*t mà đằng này lại còn tiếp xúc với cự li gần.
Nhìn máu me khắp người Thanh Phong cùng với đôi mắt chưa nhắm.. Có lẽ Thanh Phong đã ra đi trong nỗi uất ức.
Suy nghĩ một lúc lâu, anh nuốt nước bọt lấy hết can đảm tiến lại cái x*c. Lấy tay vuốt đôi mắt của Thanh Phong lại.
Hùng Huỳnh
Mong anh hãy ra đi bình an...
Anh lấy tấm bạc gần đó để phủ lại và đặp mâm cơm đến chỗ Thanh Phong.
tg
Thấy hay thì like cho tui nhé🎀
Comments
Không HE là hẹn t/g💤
🥰 ê mô phật sao t thấy....lắm nha
2024-12-22
4
Thẩm Nhược Giai
anh bé thật thương người, tốt bụng
2024-11-23
13
Michelle Flores
Tìm được truyện hay như này dễ thương quá, mau ra nhiều chương hơn nha!
2024-10-23
1