[Homicipher/MC X Mr.Scarletella]Dã Tâm
Chương 2:
Ngoài trời đang mưa nặng hạt, còn bên trong mái nhà chòi chật hẹp lại có hai con người nhìn nhau như trời trồng
MC
Tôi đã tưởng anh chết rồi!
Mr.Scarletella
Anh không biết, anh cũng giống em
MC hừ lạnh, tay cô vuốt ve cây xà beng đã rỉ sét trong tay, tự hỏi mình phải làm gì tiếp theo
MC
"Có vẻ mình đã thoát khỏi nơi chết tiệt đó, nhưng mà khoan.."
MC
Mình còn chưa tạm biệt Crawing!!
MC
Không liên quan đến anh, im đi!
Dở rồi, khéo giờ này anh ta đang ngồi khóc vì không thấy mình đâu ấy chứ
MC
/đánh mắt sang chỗ Scarlet/
Còn tên điên này sao lại ở cùng một chỗ với mình vậy? Hắn ta đưa mình đến đây sao?
Mr.Scarletella
Anh ra ngoài, em không khó chịu?
MC
Ở lại đi, tôi có chuyện cần hỏi anh
Mr.Scarletella
Em thắc mắc?
MC
Anh có biết ở đây là đâu không?
Scarletelle có vẻ suy tư một chút, anh đi ra đi vào giữa căn chòi và thế giới bên ngoài
MC cũng chả còn hơi sức đâu mà quam tâm hắn nữa
Mr.Scarletella
Luân Đôn, khoảng cuối thế kỉ 19
Mr.Scarletella
Phải, có nhiều vụ giết người
MC
Anh có vẻ rất tường tận nhỉ?
Scarletella không phản hồi mà nở một nụ cười mỉm, thứ mà cô chưa bao giờ nhìn thấy trước đây
Nó khiến cô sững lại trong giây lát
Mr.Scarletella
Linh hồn anh đã từng ở đây. Giống cuộc đời anh, lang thang và vô định
Vì anh đã lang thang mọi nơi và tận hưởng sự cô độc kéo dài hàng thập kỉ
MC
Lại đây, ngồi một chút đi
Mr.Scarletella
Em cho anh, đến gần em?
MC
Ừ ừ, nói nữa là đổi ý đấy!
Đôi lúc MC cảm thấy mình rất khó hiểu, cô biết cảm giác ích kỉ khi cố chấp chia sẻ tình yêu của mình cho hai người
Nhưng màu đỏ của anh ta luôn thu hút cô, một màu đỏ rực rỡ đến chói mắt giữa làn mưa xám xịt
MC
"Rõ ràng mình là một cô gái đáng yêu thế cơ mà..."
Cứ thế, họ ngồi bên nhau cho đến khi mưa ngớt
Ở Luân Đôn cuối thế khi 19
Mr.Scarletella
Đây là đâu?
Khi đó Scarlet vừa được sinh ra từ những câu chuyện truyền tai nhau trên khắp các ngõ phố
Lúc ấy, câu chuyện về một người đàn ông mặc áo măng tô đỏ, che ô màu đỏ xuất hiện vào lúc trời mưa và hỏi tên bạn chưa hề phổ biến
Thế là, anh ta ngẫu nhiên được sinh ra, ngẫu nhiên nương theo cơn mưa đi đến Luân Đôn
Cũng như ngẫu nhiên nhận được tình thương ít ỏi trong xã hội mà con người bố thí cho mà thôi
Giữa lòng thành phố tấp nập ồn ào, sao anh lại thấy lúc đó, tên của người ấy lại vang lên rõ ràng đến thế?
Tuy nhiên, tên của người đó anh lại không còn nhớ nữa
Đã lâu lắm rồi, lâu đến mức đủ để chút tình thương bố thí ấy hình thành nên chấp niệm sâu trong lòng anh
Comments
Ruan🤓👆
có con cu chà bá là hết đáng yêu liền 🙏😭
2025-01-11
2
₊ ynhii ౨ৎ˚
Đề nghị tg viết truyện lẹ lên
2024-11-27
0
Raven báo đời
Dẹp liền
2025-04-15
0