(Lai Bâng X Jiro) Sự Quyến Rũ Của Thiếu Gia
#2: căn phòng bị cấm
Sau buổi bi-a, gần chiều tối cậu lại lượn đi chơi với đám bạn.
Phải công nhận cậu một ngày phải chạy đi chơi bời hàng chục lần, tiêu xài hoang phí cả đống tiền mà không thấy điểm dừng
Danh của thiếu gia nhà họ Nguyễn có khác, ăn chơi - xông xênh - đẳng cấp, không lệch đi đâu được
Ở quán cafe, cậu bước vào nhìn ngó xung quanh tìm bàn của bọn bạn đang ngồi
Ngọc Quý (Mèo)
Ờ…/nheo mắt/
Hoài Nam (Sói)
Ê mèo con êi ! /Vẫy tay/
Nghe giọng nói quen thuộc, cậu quay ngoắt đầu theo hướng nơi âm thanh phát ra
Ngọc Quý (Mèo)
/chạy đến/ ngồi chỗ khuất thế, tao nhìn lòi mắt không thấy
Hoài Nam (Sói)
Đạt nó ngồi ngoan ở đây chờ mày từ nãy đến giờ đây này
Hoài Nam (Sói)
Làm gì đến lâu vậy ?
Ngọc Quý (Mèo)
Tại tao phóng nhầm đường
Ngọc Quý (Mèo)
Cục vàng đợi anh lâu chưa em
Cậu vừa nói vừa ấn ấn xoa đầu Hữu Đạt
Hữu Đạt (Mèo)
Không sao, Quý đến là vui rồi /cười/
Hoài Nam (Sói)
/kéo cậu ngồi xuống/ làm mấy ván liên quân đê
Ngọc Quý (Mèo)
Không, tao đang bực
Hoài Nam (Sói)
*bất ngờ* Vụ gì ?
Hữu Đạt (Mèo)
/nghiêng đầu nhìn cậu/
Cậu nghĩ lại chuyện ở quán bi-a chiều nay mà bực tức sấy một tràng cho hai người đang tò mò
Ngọc Quý (Mèo)
Cái thằng đó dáng cao cao, tóc bạch kim, mà còn lớn hơn tao 5 tuổi nữa
Hoài Nam (Sói)
Lớn hơn mày tận 5 tuổi mà mày cũng choảng nhau với nó ?
Hữu Đạt (Mèo)
Nhiều lúc không hiểu sao Quý liều thật chớ
Ngọc Quý (Mèo)
Lớn hơn 5 tuổi thì sao !
Ngọc Quý (Mèo)
Đừng tưởng thế mà tao chịu thua nó !
Hoài Nam (Sói)
Rồi cuối cùng mày bị nó áp đảo còn gì
Ngọc Quý (Mèo)
*ấp úng* ừ-ờm...chẳng qua lúc đó tao hơi mệt trong người thôi
Ngọc Quý (Mèo)
Chứ nếu là bây giờ là tao đánh gãy xương nó rồi !
Hữu Đạt (Mèo)
Quý lúc nào cũng thế, chỉ thích đi gây sự với người khác
Hoài Nam (Sói)
Thiếu gia nổi tiếng ngông là thế mà haha...
Hoài Nam (Sói)
Khéo người ta lại úp cho khi nào không hay
Ngọc Quý (Mèo)
Mày nói câu khó nghe quá vậy Nam ! /gặm tay anh/
Hoài Nam (Sói)
Đụ má mày chơi dơ vừa thôi Quý ơi ! /quơ tay/
Hữu Đạt (Mèo)
/gãi đầu/ sao Quý là mèo mà gặm tay Hoài Nam như chó vậy ta ?
Em nhìn mà khó hiểu, đặt ra muôn vàn câu hỏi trông không khác gì đứa trẻ chưa lớn
Hắn ngồi trong phòng làm việc mà kể với Tama chuyện gặp được cậu thiếu gia ấy
Minh Ân (Cáo)
À, là cậu thiếu gia nhà họ Nguyễn đó hả
Minh Ân (Cáo)
Tôi cũng chưa từng gặp cậu ta, chỉ nghe danh thiếu gia ấy ăn chơi, ương bướng thôi
Lai Bâng (Sói)
Hah…cậu không biết đâu
Lai Bâng (Sói)
Nhóc đó ngông thì thôi rồi
Lai Bâng (Sói)
Lần đâu tôi gặp một con người như vậy đấy
Minh Ân (Cáo)
Nhưng mà ngài bóp cổ cậu ta như thế có hơi quá lắm không ?
Lai Bâng (Sói)
Làm như vậy cậu ta mới nếm được vị đời cậu hiểu không Tama ?
Minh Ân (Cáo)
À dạ…/cười nhẹ/
Lai Bâng (Sói)
Loại bất cần đời như cậu ta nhìn mà chán thật
Lai Bâng (Sói)
Tôi đang làm việc với bố mẹ cậu ta, cũng không nghĩ con hai người họ lại đến thế
Đó là hai bên kể về nhau trong lần gặp đầu tiên
Ngọc Quý thì khỏi nói cũng biết, cay cú, ghét cay ghét đắng hắn. Còn Lai Bâng, hắn rõ là không thích những kẻ ngông, kiêu ngạo và trẻ trâu như nhóc ta
Trời kéo tay buông thả màn đêm xuống
Tại căn biệt thự xa hoa của nhà Nguyễn. Thiếu gia ấy đang đứng ở ban công phòng, chill chill ngắm trời ngắm đất với hệ thống đèn của nhà rực sáng trong tối
Gió se se lạnh, một cảm giác cậu rất thích của tiết trời
Ngọc Quý (Mèo)
/trợn mắt/ cái đéo gì thế kia ?!
Ngọc Quý (Mèo)
Mắt mình có lác không ?
Cậu nhìn kĩ về phía trước
Bố mẹ cậu cùng với hắn xuất hiện trước cổng nhà. Cậu mất vài giây để định hình lại, nhận ra cả ba người đã bước vào trong
Ngọc Quý (Mèo)
/chạy ra ngoài cửa/
Ngọc Quý (Mèo)
Sao thằng đấy lại ở đây ?
Cậu đứng ở hành lang tầng 2, nhìn xuống dưới nhà
Khi bố mẹ dẫn hắn vào trong một căn phòng càng khiến cậu tò mò hơn
Bởi căn phòng ấy không phải là căn phòng bình thường. Một căn phòng không quá lớn nằm khuất trong nhà và cậu bị hai người cấm vào
Ngọc Quý (Mèo)
Sao bố mẹ lại dẫn thằng đấy vào phòng đó nhỉ ?
Cậu nhìn chằm chằm căn phòng bị cấm và nảy sinh một ý nghĩ táo bạo
Quyết định rồi, lần này căn phòng đó còn bí ẩn hơn khi có sự góp mặt của hắn. Cậu rón rén bước xuống cầu thang, rón rén đến trước cửa căn phòng bị cấm ấy
Ngọc Quý (Mèo)
/áp tai vào cửa/
Ngọc Quý (Mèo)
Khó nghe vãi, đéo nghe được gì
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
Thật sự rất vinh hạnh khi được làm việc với ngài, ngài Thóng
Bố Ngọc Quý (Sói)
Haha, phải đấy
Bố Ngọc Quý (Sói)
Ngài cứ từ từ mà kiểm tiền, chắc chắn là đủ
Lai Bâng (Sói)
Mang về tôi sẽ kiểm, tôi không thích làm việc đấy trực tiếp tại đây
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
Dạ tuỳ theo ý ngài
Lai Bâng (Sói)
Các mẫu mã súng đều đúng với yêu cầu của hai người
Lai Bâng (Sói)
Tất cả đều được đích thân tôi xét qua một lượt rồi mới mang đến đây
Lai Bâng (Sói)
Nên hai người yên tâm
Bố Ngọc Quý (Sói)
Thật vậy sao, cảm ơn ngài đã tận tâm với chúng tôi đến vậy !
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
Ngài quả là người tận tâm trong công việc /cười nhẹ/
Ngọc Quý (Mèo)
Đụ má, nói gì vậy ta /cố nghe/
Cậu khó nghe, dường như là không thể nghe được gì
Ngọc Quý (Mèo)
/hé cửa/ ú !
Ngọc Quý (Mèo)
Thằng đó kia mà
Ngọc Quý (Mèo)
/nhìn vào trong/ thằng này nó định làm gì mờ ám thế nhờ
Lai Bâng (Sói)
À quên mất, hai người có cậu con trai đúng chứ nhỉ
Bố mẹ cậu ngạc nhiên khi thấy hắn hỏi về Ngọc Quý
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
Vâng đúng thế, ngài có chuyện gì cần nói ạ ?
Bố Ngọc Quý (Sói)
Ngọc Quý nhà tôi nó gây nên chuyện gì có lỗi với ngài sao ?
Lai Bâng (Sói)
“Ngọc Quý…Nguyễn Ngọc Quý thì phải”
Ngọc Quý (Mèo)
'Ô cái địt mẹ, nó định mách tội mình à'
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
Ngài cứ nói ạ, chúng tôi sẽ xử lí thằng bé nếu nó làm chuyện có lỗi với ngài
Ngọc Quý (Mèo)
‘Mẹ ! Thằng này chơi bẩn thế’
Cậu ở ngoài nhìn hé vào trong mà thầm chửi trong lòng
Lai Bâng (Sói)
Không có, chỉ là tôi muốn nhắc nhở hai người một chút
Lai Bâng (Sói)
Cậu ta còn nhỏ, độ tuổi nông nổi nên cất giữ kĩ mấy thứ hàng này vào
Lai Bâng (Sói)
Tôi chỉ nói qua vậy, hai người cũng hình dung và đủ hiểu rồi chứ ?
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
/thở phào/ dạ vâng
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
Cảm ơn ngài đã để tâm đến con trai chúng tôi
Bố Ngọc Quý (Sói)
Việc này tôi luôn cẩn trọng, tôi cũng biết cái thói cái tính của thằng bé
Bố Ngọc Quý (Sói)
Đúng như ngài nói thật, dù gì cũng cảm ơn ngài đã quan tâm tới nó
Ngọc Quý (Mèo)
'Run cả người, tưởng nó mách vụ mình gây gổ với nó chứ'
Ngọc Quý (Mèo)
'Mà sao thằng này nó là cái thá gì mà bố mẹ mình hành xử kính trọng vậy ta'
Cậu lơ mơ nghĩ ngợi về vai trò của hắn
Lai Bâng (Sói)
Không còn gì nữa, tôi xin phép về
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
Để chúng tôi tiễn ngài
Ngọc Quý (Mèo)
'Ui chết mẹ'
Cậu phóng ra khu gian bếp đứng, giả như đang lục lọi đồ ăn
Lai Bâng (Sói)
/bước ra ngoài cùng bố mẹ cậu/
Bố Ngọc Quý (Sói)
Thật mong sẽ có những lần hợp tác nữa trong tương lai với ngài
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
Phải, chúng tôi mong sẽ trở thành những vị khách thân quý với ngài Thóng đây ạ
Lai Bâng (Sói)
Được rồi /cười/
Hắn quay nhẹ đầu, nhìn một lần cuối quanh căn nhà rộng lớn của gia đình Nguyễn
Ngọc Quý (Mèo)
*đụng mắt với hắn*
Ngọc Quý (Mèo)
Thằng chó bố gặp chiều nay !
Lai Bâng (Sói)
*giật mình*
Ngọc Quý (Mèo)
Mày là cái quái gì mà tao phải sợ ?!
Ngọc Quý (Mèo)
Đừng tưởng mày thắng tao rồi nhé !
Ngọc Quý (Mèo)
Còn lâu tao mới chịu thua mày ! Còn lâu tao mới chịu để yên cho mày !
Ngọc Quý (Mèo)
Mày cứ đợi đấy tao sẽ trả thù mày thằng chó !
Cậu đứng ở bếp cách xa hắn mà gào ngoạc cái mồm lên chửi
Trông đậm chất thiếu gia ngông, không hề biết mình đang chơi với lửa đỏ
Lai Bâng (Sói)
'Bó tay...lại là nhóc đấy sao'
Lai Bâng (Sói)
'Nhóc gan lắm, để xem bố mẹ nhóc xử nhóc thế nào mà vẫn còn đứng ngoạc mồm ra'
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
'Chết tiệt...con trai, sao lại dám nói những lời đó chứ !...'
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
'Tiêu rồi, ngài ấy sẽ nổi giận sao...không xong rồi'
Bố Ngọc Quý (Sói)
*lo lắng* 'trời ơi, Quý lần này con hại ta rồi !'
Lai Bâng (Sói)
Tôi về, chào nhé
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
A-à...d-dạ...ngài đừng để tâm đến lời thằng bé nói nhé !?
Ngọc Quý (Mèo)
Thằng đầu bạch kim kia ở lại cho tao !
Ngọc Quý (Mèo)
Thiếu gia tao cho mày đi chưa hả thằng hãm !!!
Ngọc Quý (Mèo)
Mày nhìn cái chó gì !!?
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
Ng-Ngài à…
Lai Bâng (Sói)
Không sao, tôi không bực gì
Lai Bâng (Sói)
Tôi thấy nhóc nhà hai người cũng dễ thương mà /cười/
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
*đơ người*
Bố Ngọc Quý (Sói)
*đơ người*
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
V-Vậy sao, haha, ngài…
Lai Bâng (Sói)
Thiếu gia có hỗn gì với tôi cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ, công việc của bên ta đâu
Lai Bâng (Sói)
Hai người yên tâm, tôi luôn nói thật
Bố Ngọc Quý (Sói)
Ng-ngài về…!
Lai Bâng (Sói)
Tôi nói không sao là không sao nhé, đừng lo về công việc của bên ta
Hắn nói và rời khỏi căn biệt thự ngập tiếng chửi của Ngọc Quý đậm chất chữ tình dành cho mình
Lai Bâng (Sói)
Nhóc này ngông...haizza ~
Lai Bâng (Sói)
Nghe nhóc đó chửi mà tỉnh cả người
Lai Bâng (Sói)
Về nhà ngủ chắc đêm còn mơ thấy nhóc chửi mình nữa quá
Ngọc Quý (Mèo)
/Chạy ra ngoài cổng/ thằng chó !!!
Lai Bâng (Sói)
/quay người lại/ chưa dứt sao ?
Ngọc Quý (Mèo)
Mày đừng tưởng...ưm...ư !
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
/bịt miệng cậu kéo vào nhà/
Lai Bâng (Sói)
*bất lực* nhóc không định buông tha cho tôi đấy à ?
Ngọc Quý (Mèo)
Uông ái on ặc...ưm !
Mẹ Ngọc Quý (Mèo)
Về phòng liền cho mẹ Quý !
Lai Bâng (Sói)
Bó tay với cái tính lì lợm này
Lai Bâng lắc đầu ngao ngán với cậu thiếu này
Comments
Phuongiuoi👾
chùi ui bả phải vt lại từ đầu thấy thương ghê, +1 bông nha bàa
2024-11-28
4
Học trò khầy Quý Chi Gô
chừi ưiiiiii tặng sốp 1 bông lấy động lực nè
2024-11-28
4
iuanhlaibang
+1 vote nha tác giả cố lên nhá tớ đợi truyệnnn
2024-11-28
4