[GenshinImpact/Neuvithesley/Neuvillette X Wriothesley]Dưới Ánh Mưa Fontain
3:Trận Mưa Đầu Mùa
Fontaine bước vào mùa mưa, và không khí ẩm ướt len lỏi khắp thành phố. Những buổi học của Neuvillette và Wriothesley cũng trở nên tĩnh lặng hơn, như thể cả hai đều bị nhấn chìm trong một dòng chảy cảm xúc mà không ai dám thừa nhận.
Wriothesley giờ đây không còn tìm cách thách thức Neuvillette. Thay vào đó, cậu lắng nghe anh giảng bài với một sự tập trung hiếm thấy, thi thoảng lại nhìn trộm anh, ánh mắt chứa đầy những cảm xúc không thể gọi tên. Nhưng đồng thời, sự im lặng giữa hai người cũng ngày càng dài hơn, như thể mỗi người đều sợ phá vỡ sự cân bằng mong manh này.
Một ngày nọ, khi buổi học vừa kết thúc, Neuvillette chuẩn bị rời đi thì Wriothesley đột ngột lên tiếng:
Giọng cậu vang lên, nhưng rồi lại chững lại. Neuvillette quay lại, ánh mắt anh dịu dàng như mọi khi.
Neuvillette
Cậu muốn nói gì sao?
Wriothesley cắn môi, ánh mắt lảng tránh. Cậu không biết bắt đầu từ đâu, không biết phải diễn đạt những cảm xúc này như thế nào. Sau một lúc lâu, cậu chỉ thở dài, lắc đầu:
Wriothesley
Không… không có gì. Chúc anh về an toàn
Neuvillette nhìn cậu một lúc, như muốn hỏi thêm điều gì, nhưng rồi anh chỉ mỉm cười nhẹ và rời đi. Khi cánh cửa đóng lại, Wriothesley ngồi xuống ghế, tay ôm lấy đầu, lòng ngổn ngang những cảm xúc hỗn loạn.
Chiều hôm đó, trời đổ mưa lớn. Neuvillette rời dinh thự, nhưng chưa kịp đi xa thì nhận ra mình để quên tập tài liệu quan trọng trong phòng học. Anh quay lại, định nhờ quản gia giúp mình lấy nó, nhưng cửa chính mở ra, và Wriothesley đang đứng đó, trên tay cầm tập tài liệu đã được bọc cẩn thận để tránh mưa.
Wriothesley
Anh để quên cái này
Wriothesley nói, giọng cậu không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt cậu lại ánh lên một sự lo lắng khó che giấu.
Neuvillette ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười cảm ơn
Neuvillette
Cảm ơn cậu. Nhưng trời mưa thế này, cậu không cần phải tự mình mang ra
Wriothesley
Tôi chỉ không muốn anh quay lại lần nữa thôi. Sẽ phiền phức.
Dù nói thế, nhưng ánh mắt cậu lại lảng tránh, như thể đang cố giấu đi điều gì đó. Neuvillette cầm tập tài liệu từ tay cậu, nhưng không vội rời đi.
Neuvillette
Cậu có vẻ đang muốn nói điều gì
Neuvillette nhận xét, giọng anh nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Neuvillette
Nếu cậu muốn, tôi có thể lắng nghe
Wriothesley đứng im dưới hiên nhà, nhìn ra màn mưa trắng xóa trước mặt. Cậu không biết điều gì thúc đẩy mình, nhưng những lời cậu luôn giấu kín cuối cùng cũng thoát ra khỏi môi:
Wriothesley
Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?
Neuvillette khựng lại. Đó là một câu hỏi đơn giản, nhưng nó chứa đựng quá nhiều cảm xúc – sự ngờ vực, bối rối, và một chút gì đó giống như hy vọng.
Neuvillette
Cậu nghĩ tôi tốt với cậu vì lý do gì?
Neuvillette hỏi lại, giọng anh trầm ấm.
Wriothesley
...Tôi không biết
Wriothesley đáp, giọng cậu run lên
Wriothesley
Nhưng tôi không nghĩ mình xứng đáng. Tôi là một đứa hỗn láo, khó bảo, lúc nào cũng gây rắc rối… Vậy mà anh vẫn kiên nhẫn. Anh vẫn tin tưởng tôi, ngay cả khi tôi không tin vào chính mình
Neuvillette im lặng lắng nghe, đôi mắt anh ánh lên một sự dịu dàng mà Wriothesley chưa từng thấy trước đây. Anh bước tới gần cậu, tay đặt nhẹ lên vai cậu, như một sự trấn an.
Neuvillette
Wriothesley, cậu không cần phải hoàn hảo để xứng đáng được đối xử tử tế. Tôi tin vào cậu, vì tôi thấy được một người mà chính cậu chưa nhận ra – một người thông minh, mạnh mẽ, và có tiềm năng lớn lao. Cậu chỉ cần cho phép bản thân tin vào điều đó
Wriothesley nhìn anh, và lần đầu tiên, cậu cảm thấy đôi mắt mình nóng lên. Dưới cơn mưa lạnh giá, những lời nói của Neuvillette như một ánh sáng ấm áp, xua tan mọi bóng tối trong lòng cậu.
Wriothesley
Anh… thật sự nghĩ vậy sao?
Cậu thì thầm, giọng nói gần như tan biến trong tiếng mưa.
Neuvillette
Tôi luôn nghĩ vậy
Wriothesley không biết điều gì đã thôi thúc mình, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu muốn xóa bỏ mọi khoảng cách giữa họ. Nhưng trước khi cậu kịp làm gì, Neuvillette nhẹ nhàng buông vai cậu ra, như để nhắc nhở cả hai rằng họ vẫn đang đứng ở hai vị trí khác nhau.
Neuvillette
Vào trong thôi,cậu sẽ bị cảm nếu đứng ngoài này quá lâu
Wriothesley gật đầu, nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi Neuvillette. Dù anh đã quay đi, nhưng cậu biết rằng những cảm xúc trong lòng mình không thể lừa dối
Cơn mưa ấy, dù chỉ là một buổi chiều bình thường, nhưng đã đánh dấu một bước ngoặt trong mối quan hệ của họ.
Kể từ hôm đó, cả hai dường như càng hiểu nhau hơn. Wriothesley bắt đầu chủ động hơn trong các buổi học, không chỉ vì muốn làm hài lòng Neuvillette, mà còn vì cậu muốn chứng minh cho chính mình rằng cậu có thể trở thành người mà Neuvillette tin tưởng.
Còn Neuvillette, anh cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cách Wriothesley nhìn anh. Đôi mắt cậu không còn chỉ chứa sự thách thức hay tò mò. Thay vào đó, nó ánh lên một thứ tình cảm mà anh biết mình không nên khơi gợi. Nhưng mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau, anh lại cảm thấy trái tim mình dao động.
Cả hai đều biết rằng những cảm xúc ấy không thể mãi bị giấu kín. Nhưng liệu họ có dám bước qua ranh giới mỏng manh này? Hay họ sẽ tiếp tục giữ mọi thứ trong im lặng, chờ đợi một cơn mưa khác đến để gột rửa tất cả?
T/g đz simp Tingyun lẫn Fugue👽
Mng muốn ngược khum👽
T/g đz simp Tingyun lẫn Fugue👽
Ngược nhẹ thui chứ vẫn HE
T/g đz simp Tingyun lẫn Fugue👽
Chứ bình yên thì hơi chán
T/g đz simp Tingyun lẫn Fugue👽
Like với cmt đi,tui đói like với cmt quá^^
Comments
𝙔ê𝙪 𝙇ộ𝙘 𝙯𝙪𝙩𝙖𝙠𝙞
Sốp ghi chuyện hay với lại chuyện sốp ngiêm túc quá tìm ko ra sơ hở để bình luận xàm cho vui luôn á😭😭😭😭
2025-04-20
1
Yutaro_Kaito
lộn nhân vật rùi t/g ơi/Smile/
2025-01-01
1
meoli
típ đi shop ơi!!!!
2025-03-11
0