[Xuyên Không]Xuyên Về Cổ Đại Giúp Mẹ Trừng Trị Tra Nam
chapter2
Thẩm Như Ý
trong của hồi môn của mẹ có trang trại
Thẩm Như Ý
chúng ta sẽ tới đó ở sẽ không chết đói đâu
Thẩm Bích Ngọc
Như Ý thông minh thật
Thẩm Bích Ngọc
Phương thẩm, thẩm đi thu xếp đồ đạc đi
Thẩm Bích Ngọc
ta đi tìm giấy tờ đất đai
Thẩm Bích Ngọc
chúng ta sẽ tới trang trại ở
Thẩm Bích Ngọc
đi thôi/rời đi/
Thẩm Như Ý
thân hình nhỏ bé này cũng quá yếu ớt rồi/chạy ra ngoài/
Thẩm Như Ý
nước Linh Tuyền/ngửa bàn tay ra/
Thẩm Như Ý
/nhìn xung quang/chìa khóa vạn năng
Thẩm Như Ý
lương thực lúc nào cũng là mặt hàng thiết yếu
Thẩm Như Ý
đây là những gì các người nợ mẹ con nhà họ Thẩm
Thẩm Như Ý
thu vào không gian
Thẩm Như Ý
/nhìn thấy một con chuột/
Thẩm Như Ý
để cho nhà họ Trần cùng lũ chuột này khóc than đi/cười/
Thẩm Như Ý
/chạy qua hàng vải/
mẹ Trần Thịnh Đạt
toàn vải bị móc không bán được đâu
mẹ Trần Thịnh Đạt
ta đây có 5 lạng bạc cũng không để cô thiệt thòi đâu
Thẩm Bích Ngọc
Không phải..mẹ những tấm vải này....
mẹ Trần Thịnh Đạt
hửm..../trừng mắt/
Thẩm Như Ý
thích chiếm tiện nghĩ bắt nạt mẹ ta
Thẩm Như Ý
vải này bền chắc chịu mài mòn
Thẩm Như Ý
Không để lại cho các người đâu
Thẩm Như Ý
thu vào không gian
chuẩn bị rời Trần gia thì..
Phương Thẩm
/đang xếp đồ lên xe/
Thẩm Bích Ngọc
/đang xếp đồ lên xe/
mẹ Trần Thịnh Đạt
/đi tới/
mẹ Trần Thịnh Đạt
giấy ly hôn cô giữ cho kĩ ,nha môn đã đóng dấu rồi/đưa tờ giấy/
mẹ Trần Thịnh Đạt
sau này cô có tái giá
mẹ Trần Thịnh Đạt
cũng chẳng liên quan gì tới nhà họ Trần nữa
Thẩm Bích Ngọc
bao năm nay ta phụng dưỡng ông bà
Thẩm Bích Ngọc
Cuối cùng chỉ còn lại một tờ giấy
Thẩm Bích Ngọc
tờ giấy này đối với ta giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa
Thẩm Bích Ngọc
từ hôm nay chỉ còn Thẩm Bích Ngọc và Thẩm Như Ý
Thẩm Như Ý
/lụm lại nhét vào áo/
Thẩm Bích Ngọc
trời cao có mắt
Thẩm Bích Ngọc
kẻ bạc tình trời đất chẳng dung
mẹ Trần Thịnh Đạt
thẩm thị mụ đàn bà độc ác/chỉ cô/
mẹ Trần Thịnh Đạt
dám quyền rủa Thịnh Đạt nhà ta
mẹ Trần Thịnh Đạt
Nó là trạng nguyên đấy /hất mặt/
Phương Thẩm
lão gia chủ nhà ta từng nó
Phương Thẩm
kẻ phụ vợ trăm của chẳng còn
mẹ Trần Thịnh Đạt
ngươi.....ngươi
Comments